Hai mắt Du Dực nhìn Hạ An Lan phun ra lửa, hai nắm đấm chỉ thiếu chút nữa là đánh lên rồi: "Đừng tưởng anh là Thị trưởng mà tôi không dám ra tay đánh anh."
Nhiếp Thu Sính ở phía sau lưng Du Dực lộ ra cái đầu. Cô đang xoa xoa cánh tay đau, nói: "À, hóa ra đây chính là Thị trưởng Hạ mà anh nói. Hừ... anh quả nhiên nói đúng, hoàn toàn không phải người tốt lành gì. Bữa cơm hôm nay em thấy cũng không cần ăn. Chúng ta trở về đi, không ăn nữa."
Vốn Du Dực đang nổi giận đùng đùng, cũng định xắn tay áo lên làm một trận sống mái với Hạ An Lan, kết quả nghe được vợ ở phía sau nói như vậy, biểu lộ trên mặt anh thoáng chốc liền dừng. Xong rồi, phen này lúng túng khó xử rồi.
Bị Hạ An Lan biết là sau lưng làm khó dễ anh ta rồi.
Thế nhưng Du Dực nghĩ đi nghĩ lại, nhìn biểu lộ khẩn thiết này của Hạ An Lan, rõ ràng là sau khi thấy vợ anh liền vô cùng kích động. Anh ta không phải là loại người tùy tiện không kiểm soát được như vậy. Nhất định là sau khi thấy vợ anh thì nghĩ tới điều gì đó, có phải nên nói rõ xem giữa bọn họ thật sự có mối liên hệ nào đó hay không.
Du Dực nói rõ ràng: "Thị trưởng Hạ sao lại mạo phạm vợ của tôi như vậy? Lúc trước tôi nghĩ đến anh dù gì cũng là người rất chính trực, không nghĩ tới anh vậy mà lại làm ra chuyện này? Anh thật là khiến tôi quá thất vọng rồi. Mặc dù tôi không có chức vị cao như anh, thế nhưng chuyện hôm nay anh nhất định phải cho vợ tôi một câu trả lời hợp lý. Không chịu nhận lỗi với vợ của tôi thì anh đừng mong coi như xong chuyện này."
Thư ký lau mồ hôi trên trán, xong rồi, bị chồng người ta bắt được rồi, đây lại là một người khó dây dưa. Cũng không biết rốt cuộc Thị trưởng của bọn họ bị trúng tà gì nữa!
"Cô ấy là vợ của cậu?" Hạ An Lan không nghĩ tới Nhiếp Thu Sính sẽ là vợ của Du Dực, có điều trong lòng của anh ta lại phấn chấn trở lại. Cô ấy là vợ của Du Dực cũng tốt, ít nhất về sau tìm cô ấy dễ dàng.
Du Dực hất cằm lên, cầm chặt tay Nhiếp Thu Sính: "Đương nhiên, không phải của tôi thì của ai."
Thời điểm này, Du Dực phải tuyên bố quyền sở hữu của bản thân, đây là vợ của anh, vợ của anh, vợ của anh!
Hạ An Lan nhìn về phía Thanh Ti: "Đây là con gái cậu?"
Du Dực vẫy tay bảo Thanh Ti qua, sau đó ôm cô bé lên: "Đây không phải con gái tôi, chẳng lẽ là của anh sao?"
Trong đầu Hạ An Lan lập tức hiện ra hai lần gọi điện thoại lúc trước, trong điện thoại anh nghe được tiếng của Thanh Ti. Anh cũng nghe thấy cả lúc Du Dực gọi điện thoại cho vợ anh ta. Trách không được lúc đó, anh liền không hiểu vì sao muốn gặp bọn họ.
Hạ An Lan bị kích động đến mức tay cũng run rẩy. Anh không mê tín, nhưng anh tin tưởng huyết mạch thân tình!
Anh nhìn Thanh Ti và Nhiếp Thu Sính, hốc mắt chua xót đỏ bừng. Anh cố hết sức mới khống chế được tâm tình của mình, tiếng của anh run rẩy: "Thật có lỗi, mới vừa rồi là tôi đã quá mạo phạm. Chuyện này... tôi nghĩ tôi cũng cần giải thích tốt với mọi người."
Đối với anh ta Nhiếp Thu Sính sắc mặt không hề tốt: "Không cần phải giải thích. Tôi cũng không muốn nghe. Bây giờ tôi muốn trở về."
Du Dực gật đầu: "Tôi nghe vợ của tôi, cô ấy không muốn ăn cơm, vậy chúng ta không cần phải dây dưa... cáo từ."
Hạ An Lan bước nhanh về phía trước, ngăn bọn họ lại: "Vừa rồi tôi mạo phạm như vậy thật sự là có lý do. Tôi chỉ là đột nhiên nhìn thấy hai người, trong lúc nhất thời khống chế không nổi, tôi..." Hạ An Lan luống cuống tay chân mở ví ra, đem một tấm hình ở bên trong lấy ra: "Cô xem... cô xem tấm hình này một chút..."
Đó là một bức ảnh đen trắng, cô bé trong ảnh cười tươi như hoa. Nhiếp Thu Sính sau khi thấy bức ảnh liền kêu lên: "Tại sao anh lại có ảnh chụp của Thanh Ti?"