Hạ An Lan nói khiến lòng của Nhiếp Thu Sính cực lực run lên, nếu như đây quả thật là người nhà của cô, vậy... bọn họ nhất định là rất yêu thương cô.
Bờ môi của cô run rẩy, không biết nói gì cho phải.
Sẽ là thật không vậy? Cô thật sự sẽ là em gái của Thị trưởng Hạ sao?
Vì sao, cô cứ cảm thấy không chân thực như vậy?
Ngón tay của Nhiếp Thu Sính lướt nhẹ qua cô bé ở trên tấm ảnh, trong tấm hình này, cô ấy nhỏ một chút, gương mặt ngọt ngào giống Thanh Ti, nhưng rõ ràng cô ấy ở thời điểm này hạnh phúc hơn so với Thanh Ti.
Đây sẽ là cô sao?
Cô lúc nhỏ thật sự có thời gian hạnh phúc như vậy sao?
Tâm tình của Nhiếp Thu Sính phức tạp, lại khổ sở, đồng thời còn kèm theo cả mơ hồ chờ mong, cô thật sự có thể tìm được người nhà sao?
Cô cắn cắn môi: "Anh... cái này, vẫn không thể xác định được như vậy, tôi từ nhỏ đã sống rất xa vùng của anh, chỉ là khuôn mặt tương tự liền kết luận có quan hệ như vậy, có phải có chút đoán bừa không?"
Hạ An Lan lắc đầu: "Không phải là đoán bừa, anh chắc chắn, cái gì cũng không cần phải chứng minh, trông thấy em anh có thể xác định, em nhất định là Tiểu Ái, anh tin tưởng trực giác giữa người thân."
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, anh không tin.
Cho dù thật sự cô không có quan hệ huyết thống với nhà họ Hạ, Hạ An Lan cũng muốn nhận cô làm em gái, anh tin rằng đây nhất định là Tiểu Ái ở nơi sâu xa an bài.
Nhiếp Thu Sính nắm chặt tay rồi buông ra: "Nếu như... nếu như ngài kết luận như vậy... vẫn là nên kiểm tra cái kia đi." Cô ngẩng đầu hỏi Du Dực: "Cái kia tên gì nhỉ?"
Du Dực vội vàng nói: "Kiểm tra DNA ruột thịt."
"Đúng, chính là cái này, tôi... tôi cũng muốn biết, đấy có phải là sự thật không..."
Hạ An Lan không hề muốn đi làm cái này, nhưng mà nếu như cô muốn, anh sẽ đi cùng cô, anh cười nói: "Nếu như em muốn, vậy thì làm đi, nhưng cho dù kết quả là gì, trong lòng anh, em chính là Tiểu Ái."
Tay của Nhiếp Thu Sính cầm khung ảnh run lên một cái, anh ta... lại có thể khẳng định như vậy?
Cô ngẩng đầu, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn về phía Hạ An Lan.
Bất đồng với sự chán ghét lúc trước ở tại hành lang, lúc này trong lòng cô lặng lẽ sinh ra một chút gần gũi.
Anh ấy thật sự là anh trai của cô sao?
Thư ký ở một bên liên tục nhìn đồng hồ, cậu ta thấy bọn họ rốt cuộc cũng đã nói chuyện rất lâu rồi, liền khẩn trương nói: "Thị trưởng, ngài coi nửa giờ sau ngài còn có cuộc..." Chữ "Hẹn" cuối cùng, cậu ta bị làm cho sợ tới mức không dám nói ra.
"Tôi... biết phải làm sao, ngài yên tâm, tôi sẽ sắp xếp tốt, mọi người cứ từ từ ăn, tôi về trước xử lý một chút, nếu như còn có chuyện gì ngài có thể an bài bất cứ lúc nào."
Thư ký không dám ở lại nhiều lời hơn nữa, vội vàng rời khỏi, cậu ta đi không dừng, chạy về trụ sở thị ủy đem tất cả công việc lui thời gian lại, chờ cho đến khi Thị trưởng quay về.
Thời điểm này, đoán chừng đối với Thị trưởng mà nói, không có cái gì quan trọng hơn so với việc anh nhận em gái rồi.
Chỉ là cậu ta thật xui xẻo, hội nghị hôm nay rất quan trọng, còn là tiếp khách vị trí cao xuống tuần tra, nếu tất cả những cái này đều phải lui thời gian, đoán chừng thật quá sức đối với cậu ta.
Sau khi thư ký rời đi, trong phòng lại lâm vào yên tĩnh, Du Dực cảm thấy thời điểm này anh phải tranh thủ biểu hiện, sau này muốn biểu hiện nữa cũng không còn kịp rồi.
Anh tranh thủ thời gian nói: "Bất kể như thế nào, đây cũng là chuyện tốt, lúc trước Thu Sính cũng rất mong chờ có thể tìm được thân nhân, giả sử nếu đây là thật, vậy thì đúng là một chuyện vui lớn, thật sự phải chúc mừng một phen mới đúng..."