"Tôi thật sự là không nghĩ tới chuyến này chúng ta quay về Hải Thành lại có thu hoạch như vậy."
"Nếu như đã gặp nhau rồi, thật cũng tốt, giả cũng tốt, dù sao vẫn là có thể nghiệm chứng được, cái này sẽ rất nhanh xác thực được. Mọi người khẳng định đều đói bụng, hay là ăn cái gì trước đi, chúng ta vẫn còn nói tiếp như vậy, đoán chừng Thanh Ti muốn buồn bực rồi đó."
Thanh Ti thở dài, cô bé cũng đã ăn no rồi.
Những chuyện giữa người lớn này, thật sự quá phức tạp nha!
Du Dực gắp cho Nhiếp Thu Sính một miếng cá, nhặt bỏ xương rồi đặt trước mặt cô, trấn an cô: "Đừng lo lắng, việc này tóm lại không phải là một chuyện xấu, vì vậy cũng đừng khiến tâm lý mang gánh nặng."
Nhiếp Thu Sính gật đầu, đúng, không nên để tâm lý mang gánh nặng.
Nếu như thật, vậy sẽ vô cùng vui vẻ nhận người thân, nếu như không phải cũng không cần mất mát.
Nhiếp Thu Sính vừa cầm đũa, Hạ An Lan liền nói: "Em khi còn bé cũng giống vậy, rất thích ăn cá..."
Nhiếp Thu Sính sửng sốt một chút, khóe môi hơi mím lại.
Du Dực ở một bên nói: "Cô ấy không chỉ thích ăn cá, còn rất thích ăn tôm, tôi đang tính ngày mai đưa cô ấy đi ăn đồ nướng hải sản."
Hạ An Lan hấp tấp đem tôm ở trước mặt anh chuyển tới trước mặt Nhiếp Thu Sính.
Anh nhìn thấy Du Dực cầm khăn lau tay sạch sẽ, sau đó bóc tôm cho Nhiếp Thu Sính, từng con tôm đặt trước mặt cô và Thanh Ti, không có chút thiếu kiên nhẫn nào.
Thanh Ti há mồm ăn miếng tôm tươi Du Dực đút tới bên miệng mình, nói: "Ba, con muốn ăn cua."
"Không được bảo bối, cua quá lạnh, con vừa ăn một con rồi, không thể ăn nữa, đổi cái khác đi."
Thanh Ti vểnh môi: "Ăn một miếng nhỏ cũng không được sao?"
"Không được, mẹ nói con còn nhỏ, chúng ta ăn chút thứ khác có được không? Con xem trên bàn nhiều đồ ăn ngon như vậy, con còn chưa có nếm qua đâu."
Nhiếp Thu Sính nói: "Thanh Ti, nghe lời ba con, không thể ăn cua."
Thanh Ti mím mím môi: "Vậy, được rồi..."
Hạ An Lan hâm mộ Du Dực, cậu ta có hai người con gái bên cạnh đều là thân nhân mà anh tưởng niệm hơn hai mươi năm qua, cả nhà bọn họ ba người thật thân mật ấm áp như vậy, dường như những người khác không có cách nào chen chân.
Du Dực cho Thanh Ti ăn một miếng thịt kho tàu: "Thế nào, cái này ăn cũng ngon chứ?"
Thanh Ti gật đầu: "Vâng, thật là ngon, cái này ăn cũng được đó!"
Cô bé ăn thấy ngon liền vui vẻ đến híp cả mắt lại, cái đầu nhỏ liên tục gật, những điều này cũng làm cho Hạ An Lan nhớ tới Tiểu Ái khi còn bé, nó cũng giống như thế này.
Anh thật là muốn được giống như Du Dực vậy, đem Thanh Ti ôm vào trong lòng, cho cô bé ăn.
Anh cúi đầu đè xuống chua xót trong lòng, không sao, rất nhanh sẽ có cơ hội đó.
Hồi phục lại tâm tình anh hỏi: "Hiện giờ mọi người đang ở chỗ nào?"
"Chúng tôi ở khách sạn."
Hạ An Lan gật đầu, vẫn chưa trở về nhà họ Du, Du Dực làm vậy là rất đúng, thời điểm này trở về thật sự hoàn toàn không sáng suốt.
"Mọi người tại sao lại đột nhiên trở về Hải Thành, không phải là thực sự trở về thăm người thân chứ?"
Chuyện này của Hạ An Lan làm cho Du Dực chợt nhớ tới một việc vô cùng quan trọng: "Đúng rồi, anh nói vậy tôi mới nhớ ra, vòng cổ của Thu Sính, mau lấy vòng cổ đấy ra."
"A... phải, vòng cổ..." Du Dực nhắc tới cái này, Nhiếp Thu Sính mới nhớ tới chuyện cái vòng cổ, cô đem vòng cổ từ trong người lấy ra: "Việc ấy... anh xem một chút sợi dây chuyền này, đây là từ lúc tôi bắt đầu hiểu chuyện vẫn mang trong người, tôi cũng không biết có phải liên quan đến thân thế của tôi không, đây..."
Trong khoảnh khắc Hạ An Lan nhìn thấy cái vòng cổ kia, trong đôi mắt đột nhiên sáng lên, mừng rỡ như điên xông tới: "Đúng, đúng... chính là cái vòng cổ này, đây là quà sinh nhật năm tuổi của Tiểu Ái."