Nửa mảnh lá cây ngân hạnh tinh xảo kia, trong nháy mắt khơi gợi lên trí nhớ phủ đầy bụi của Hạ An Lan đã lâu không dám lấy ra từ trong lòng.
Đó là vào lúc đêm trước sinh nhật năm tuổi của Tiểu Ái, chính mẹ anh đặc biệt tìm người thiết kế để cho thợ bạc làm.
Hạ An Lan cho rằng sợi dây chuyền này có lẽ sớm đã không còn, không nghĩ tới hôm nay lại vẫn có thể trông thấy, trước mắt anh dường như vẫn còn có thể nhớ tới tình cảnh lúc đeo vòng cổ lên cho Tiểu Ái.
Hạ An Lan kích động liên tục nói: "Không sai, em chính là Tiểu Ái, em chính là Tiểu Ái nhà chúng ta... Lúc trông thấy em anh đã biết ngay mà, sẽ không sai..."
Tay Hạ An Lan cầm vòng cổ không ngừng run rẩy, anh chỉ biết trực giác của mình không sai, nhất định là cô ấy, cô ấy chính là Tiểu Ái.
Giờ phút này chiếm hữu trong lòng Hạ An Lan bị một loại mừng rỡ giống như có lại được thứ đánh mất, anh thật là muốn ôm Nhiếp Thu Sính vào trong ngực, giống như khi còn bé, anh ôm lấy cô, đem cô nâng lên cao.
Anh lại sợ dọa đến cô, cố gắng khắc chế tâm tình kích động lúc này của bản thân.
Hạ An Lan nhớ tới cha mẹ ở Dung Thành, nếu như bọn họ biết được Tiểu Ái còn sống, không biết sẽ vui mừng đến thế nào.
Từ sau khi Tiểu Ái qua đời, toàn bộ gia đình anh giống như đã chết, cô bé rời đi mang theo tiếng cười của cả nhà, thân thể mẹ anh từ đó liền suy sụp, toàn bộ nhà họ Hạ đều rơi vào một mảng màu xám.
Dù đã qua nhiều năm như vậy, vẫn không thể ra khỏi nỗi bi thương.
Thế nhưng, ai có thể nghĩ đến, Tiểu Ái mà bọn họ đều cho rằng đã chết, lại đột nhiên xuất hiện.
Trong lòng Hạ An Lan kích động vui sướng không biết nên diễn tả bằng ngôn từ gì, anh sợ đây là mơ, anh sợ giấc mơ sau khi trôi qua, tất cả sẽ biến thành bọt nước.
Nếu như đây thật sự là một giấc mơ, anh nguyện ý dùng tất cả mọi thứ của anh để đổi lấy giờ khắc chân thật này.
Nhiếp Thu Sính trông thấy trong ánh mắt Hạ An Lan chợt hiện lệ quang trong suốt, cô mấp máy môi muốn nói chuyện, nhưng cổ họng giống như bị cái gì ngăn chặn, không xuất ra nổi nửa điểm âm thanh nào.
Kỳ thực, cô đã tin tưởng rồi.
Chỉ có người nhà thật sự mới sẽ quan tâm như thế, nếu như không phải, người vẫn cao cao tại thượng như anh ta, hà tất phải để ý cẩn thận như vậy, đem bản thân hạ thấp đến như vậy?
Nước mắt trong khóe mắt Nhiếp Thu Sính chợt rơi xuống.
Giọng của cô khàn khàn: "Thực... thực sự, sẽ không sai sao?"
Cô vẫn chưa thể tin được, bản thân có thể tìm về người nhà nhanh như vậy.
"Sẽ không sai, nhất định sẽ không sai, Tiểu Ái, anh thật sự là anh trai của em..."
Hạ An Lan rốt cuộc không thể khống chế bản thân ôm lấy Nhiếp Thu Sính, Du Dực trông thấy anh ta đột nhiên ôm vợ của mình, thiếu chút nữa không phản xạ kịp xông lên đánh anh ta.
Du Dực chậm rãi thả chân đã nâng lên, hắng hắng giọng, quay đầu dứt khoát không nhìn, tránh nảy sinh tức giận.
Chỉ là, vẫn thấy tức giận. Trừ mình ra, về sau vẫn còn có người đàn ông có thể ôm vợ của mình, bản thân lại không thể nói gì.
Du Dực thở thật dài, bình tĩnh, bình tĩnh, người ta là anh trai em gái quen biết nhau, đây là điều không thể tránh khỏi, anh phải rộng lượng, bằng không thì thời gian về sau sẽ không dễ chịu.
Thanh Ti nhỏ giọng hỏi Du Dực: "Ba, mẹ... vậy là tìm được người thân sao?"
Du Dực ôm lấy Thanh Ti: "Đúng, đã tìm được rồi, kia... kia chính là cậu của con!"
"Nhưng mà, trước kia không phải ba nói chú ấy là..."
Du Dực vội vàng che miệng Thanh Ti: "Ba chưa hề nói cái gì, suỵt..."
Thanh Ti nháy mắt mấy cái.
Du Dực liếc nhìn Hạ An Lan: "Vậy... sau này sẽ là cậu của con rồi..."