Hạ An Lan dừng một cái: "Hình như là... không có!"
Thanh Ti nâng cằm lên gật gật đầu: "A... vậy được rồi, con cũng không có anh chị em?"
"Đương nhiên là không, nhà chúng ta chỉ có một mình con là bảo bối."
Thanh Ti thở dài một tiếng như người lớn: "Haiz..."
"Sao vậy, không vui à?"
"Không có người chơi ạ!" Cứ tưởng rằng có cậu thì trong nhà cậu sẽ có nhiều anh chị em chơi đùa cùng nhau, lại không nghĩ tới chỉ có mình cô bé.
Hạ An Lan vân vê bím tóc của cô bé: "Cậu chơi với con được không?"
Thanh Ti nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: "Nhưng mà, cậu không phải là bận rất nhiều việc sao?"
"Bận mấy cũng sẽ có thời gian cho công chúa nhỏ của chúng ta."
Hạ An Lan hôm nay rốt cuộc đã hiểu được vì sao Du Dực lại cho con gái cầu gì được nấy, có một công chúa nhỏ như vậy, ai cũng không thể không yêu chiều sủng ái cô bé.
Anh thật là có chút đố kị với Du Dực, trong lúc anh hoàn toàn không hay biết, cậu ta đã tự mình độc chiếm hai cô gái bảo bối nhà bọn họ rồi.
"Chờ chúng ta trở về quê, cậu dẫn con đi gặp ông bà ngoại, bọn họ cũng có thể chơi với con."
"Không biết ông bà ngoại sẽ thích con không?" Thanh Ti nhớ tới ông bà nhà họ Du, cô bé bây giờ đối với người già, có chút e ngại.
Mỗi lần cô bé nhìn thấy ông bà nhà họ Du, bọn họ đều cùng với ba mẹ của cô bé cãi nhau, anh mắt của họ vô cùng dọa người.
Việc này để lại ám ảnh không nhỏ trong lòng Thanh Ti.
Sợ hãi trong mắt Thanh Ti, khiến cho Hạ An Lan đau lòng, anh ôm cô bé nhẹ nhàng: "Nhất định sẽ thích, người bọn họ thích nhất chính là Thanh Ti của chúng ta."
Hạ An Lan nhìn ra Thanh Ti chưa thực sự có cảm giác an toàn, lúc anh ôm cô bé, cô bé thường xuyên nhìn lên trên lầu.
Loại cảm giác không an toàn này, hẳn là có liên quan mật thiết đến cuộc sống bình thường của cô bé, anh hỏi: "Thanh Ti, trước kia con và mẹ sống tốt không?"
Thanh Ti lắc đầu: "Không tốt..."
Sắc mặt Hạ An Lan trầm xuống, Thanh Ti nói không tốt, chẳng lẽ Du Dực không tốt với bọn họ?
Nhưng rất nhanh, Thanh Ti lại nói: "Trước đây thật sự không tốt, con với mẹ sau khi gặp được ba mới khá hơn, nếu không có ba, con với mẹ đều chết rồi."
Tay của Hạ An Lan run lên bần bật, trái tim đau một hồi kịch liệt.
Lời nói của Thanh Ti cũng đã cho anh biết một việc, Du Dực, không phải là ba ruột của cô bé!
Trước lúc hai người gặp được Du Dực, đến cùng là sống như thế nào?
...
Nhà họ Du, từ sau hôm qua Du Dực và Nhiếp Thu Sính đến, trong lòng Hạ Như Sương không khỏi có chút hoảng sợ, không nói lên được là vì sao, cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, buổi tối ngủ không gặp ác mộng nhưng cũng bừng tỉnh nhiều lần.
Tinh thần của cô ta ngày hôm nay có chút không tập trung, thỉnh thoảng bất cứ lúc nào cũng có thể sinh ra một loại ảo giác.
Hạ Như Sương ở trong nhà đi tới đi lui, cảm thấy mình phải làm chút gì đó.
Cô ta muốn diệt trừ Nhiếp Thu Sính, thế nhưng hiện tại cô ta không có cách tiếp cận được họ!
Có lẽ trước tiên để bọn họ quay lại nhà họ Du, như vậy ở ngay gần cô ta mới ra tay được!
Hạ Như Sương do dự rồi sau đó mới quyết định đi tìm bà Du.
Thế nhưng bây giờ bà Du như người nửa điên, cô ta nhắc tới Nhiếp Thu Sính liền bị bà đánh cho ra ngoài.
Bà Du bất luận như thế nào cũng sẽ không để cho Nhiếp Thu Sính tiến vào cửa nhà này, bà như một tảng đá hồ đồ mất linh, ai nói cũng không nghe.
Trên mặt lẫn trên cổ Hạ Như Sương bị hai vết thương do bà Du cào, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng đời bà, chồng thì ở bên ngoài phóng đãng không trở về, bà cũng không nhìn một chút bộ dạng quỷ của bà, người đàn ông nào sẽ chịu được bà."