Đợi Nhiếp Thu Sính ngủ say, Du Dực nhẹ nhàng ôm cô đặt lên giường, giúp cô cởi giày và đắp chăn cho cô.
Anh ngồi bên mép giường nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như dòng nước tan chảy ra từ lớp băng được ánh mặt trời chiếu rọi.
Cô từ một thiên kim tiểu thư con nhà quyền thế lưu lạc trở thành cô bé lọ lem. Cho dù cuộc sống có bao nhiêu khổ cực, cho dù từng chịu tổn thương sâu như thế nào, cô cũng chưa từng oán trời trách đất. Trải qua bao nhiêu gian khó như thế, cô vẫn mang trong mình một trái tim vô cùng lương thiện, một đôi mắt cực kỳ trong sáng.
Cô là một người con gái bình thường cũng được, là thiên kim tiểu thư con nhà quyền thế cũng thế. Cho dù thân phận của cô có thay đổi thế nào, cô đều là vợ của anh, điều này không ai có thể thay đổi được.
Ngắm nhìn Nhiếp Thu Sính một lúc, Du Dực quay người đi sang phòng kế bên xem Thanh Ti.
Cô bé cũng đang ngủ, trước khi Hạ An Lan đi đã dỗ cô bé ngủ. Lúc anh đi vẫn còn thấy anh ta ôm Thanh Ti, ru cô bé ngủ.
Du Dực nhìn thấy bàn chân bé nhỏ của Thanh Ti hở ra ngoài; anh lắc đầu mỉm cười, nhẹ nhàng đặt bàn chân cô bé vào trong chăn.
...
Tròng phòng họp nhỏ, Hạ An Lan đang cùng vài vị cán bộ khu và Cục trưởng Cục Tài chính thảo luận việc bán đấu giá đất xây dựng để kêu gọi các doanh nghiệp đầu tư thương mại. Lúc Hạ An Lan nghe bọn họ thảo luận, ánh mắt anh luôn nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Nếu như là bình thường, anh nhất định sẽ để cho bọn thảo luận việc này thoải mái, sau đó sẽ ở bên cạnh bác bỏ, để bọn họ phải cam tâm tình nguyện thực hiện phương án mà anh đề ra.
Nhưng mà bây giờ, anh không có nhiều thời gian để quan tâm đến những việc đó, trong lòng anh muốn mau chóng trở về nhà, buổi tối anh còn phải cùng ăn cơm với Thanh Ti và Tiểu Ái nữa.
Đợi bọn họ thảo luận chưa đến 10 phút, Hạ An Lan liền nói: "Những khu đất xây dựng mà các vị muốn đấu giá trong khu của mình đều đã quy hoạch xong rồi. Đây đều là vì suy nghĩ cho sự phát triển lâu dài của Hải Thành trong tương lai, có một số khu đất có thể bán, nhưng cũng có một số không thể bán. Còn vấn đề kêu gọi doanh nghiệp đầu tư thương mại, mọi người quay về thảo luận kỹ lưỡng đề ra một biện pháp khả thi, sau đó trở lại báo cáo với tôi. Việc này cứ quyết định như thế đi, nếu mọi người có ý kiến..."
Mọi người đều đợi anh nói nếu có ý kiến, mọi người sẽ thảo luận lại từ đầu.
Kết quả, Hạ An Lan lại nói một câu: "Mọi người cố gắng giải quyết, việc này nếu xảy ra vấn đề gì, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Như vậy đi, tôi còn có việc gấp, tan họp."
Những người tham gia hội nghị thường kỳ đều trợn tròn mắt, một việc lớn như vậy, họp có hơn 10 phút đã quyết định, từ khi nào Thị trưởng Hạ trở nên tắc trách như vậy.
Nhưng mà, bọn họ cũng không dám nói gì, chỉ đành rời đi.
Hạ An Lan liếc nhìn sắc trời bên ngoài, đã bắt đầu sẩm tối, đến giờ ăn tối rồi.
"Nên tan làm rồi, có việc gì tính sau."
Thư ký vội nói: "Nhưng mà, Thị trưởng! Cục trưởng Cục Cảnh sát đã đợi ngài một tiếng rồi, bây giờ ông ấy vẫn còn đang ở bên ngoài."
Hạ An Lan vò đầu: "Ra gọi ông ta vào đi."
Sau khi Cục trưởng Cục cảnh sát tiến vào, Hạ An Lan trực tiếp nói: "Ngồi đi. Nói thật ngắn gọn, có tiến triển thì nói có tiến triển, có khó khăn thì nói có khó khăn."
"Vâng, trước tiên, tôi, tôi báo cáo với ngài một chút về kết quả của truy quét các tổ chức tội phạm gần đây."
Ông ta nói một lượt các nghi phạm chính có liên quan đến vụ án bị bắt gần đây và những chứng cứ mới tra ra được, sau cùng ông ta trình bày một số khó khăn trước mắt."
Hạ An Lan gật đầu: "Được rồi, tôi biết rồi, rắc rối lớn nhất của các ông chính là các vụ có liên quan đến các quan chức cấp cao cấu kết với xã hội đen. Vấn đề này các ông phối hợp với Bộ Kiểm tra Kỷ luật, có vấn đề gì thì đến tìm tôi, không phải kiêng kỵ gì hết."
Sau khi xử lý xong, Hạ An Lan muốn về nhà thì thư ký nhỏ giọng nói tiếp theo vẫn còn có việc.
Lần đầu tiên Hạ Lan An cảm thấy bực bội với công việc, anh chỉ muốn về nhà ăn bữa cơm tối với em gái và cháu gái của mình, sao lại khó như vậy.
Anh tức giận nói: "Bất kể tiếp theo còn có bao nhiêu việc, bây giờ tôi phải về nhà ăn cơm, đợi tôi ăn cơm xong quay lại xử lý tiếp."