"Nhưng mà..."
"Không có cái gì nhưng mà, làm theo lời tôi nói đi."
"Vâng."
Đưa Hạ An Lan về nhà, thư ký cảm nhận rõ ràng tâm trạng của anh đã khá hớn, cậu ta nói: "Thị trưởng, tôi vẫn chưa kịp chúc mừng ngài tìm được em gái và cháu gái. Đây thực sự là một chuyện rất đáng vui mừng."
Hạ An Lan mỉm cười: "Đúng thế, chuyện đáng vui mừng, cả đời này không có chuyện gì đáng để tôi vui mừng hơn chuyện này."
Thư ký cười nói: "Nhưng mà, Thị trưởng, chuyện vui như thế, sao ngài không gọi điện báo cho ông Hạ và bà Hạ một tiếng chứ?"
Hạ An Lan lắc đầu: "Bây giờ tôi nói với cha mẹ, đoán chừng họ sẽ đi suốt đêm đến đây. Sức khỏe của mẹ tôi không tốt, không chịu được xóc nảy, thà tôi xử lý xong công việc ở đây rồi dẫn em gái tôi quay về còn hơn nói với họ khiến họ càng nóng ruột."
"Vẫn là ngài suy nghĩ chu đáo."
Về đến nhà, anh vừa đẩy cửa ra liền cất giọng gọi: "Thanh Ti, Tiểu Ái..."
Thanh Ti là người đầu tiên chạy ra: "Cậu..."
Hạ An Lan bế cô bé lên: "Mẹ con đâu?"
Nhiếp Thu Sính cầm xẻng cơm đi ra: "Anh, anh về rồi."
Hạ An Lan nhìn thấy Nhiếp Thu Sính mặc tạp dề, tay cầm xẻng, anh ngây người một lát: "Vốn dĩ anh muốn về dẫn hai mẹ con ra ngoài ăn, nhưng bây giờ... có lẽ là không cần nữa."
Nhiếp Thu Sính cười nói: "Đúng thế, không cần ra ngoài, em làm cơm tối rồi, một lát nữa là xong, anh dẫn Thanh Ti đi rửa tay trước đi."
Chiều nay sau khi ngủ dậy, cô bắt Du Dực dẫn cô đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu nấu ăn, mấy ngày nay cô đã ăn chán đồ ăn ở bên ngoài rồi.
Du Dực từ trong bếp nói vọng ra: "Bà xã à, dầu nóng rồi."
"Ồ, em vào đây..."
Nhiếp Thu Sính vội vàng chạy vào trong bếp.
Biểu cảm trên khuôn mặt Hạ An Lan dần dần biến đổi, từ kinh ngạc đến vui mừng rồi cảm động. Anh đến Hải Thành lâu như vậy, lần đầu tiên nhà anh sử dụng phòng bếp, nên nói là những năm qua anh đã nhậm chức ở rất nhiều nơi, những nơi anh từng ở chỉ có lần này phòng bếp nhà anh mới có ánh lửa.
Trong phòng bếp lạnh lẽo, có tiếng nói của trẻ con, có mùi dầu mỡ bay ra khiến phòng bếp vốn lạnh lẽo trống trải cuối cùng cũng có khói lửa.
Nhiều năm trôi qua, giờ đây anh mới lại có cảm giác giống như lúc còn nhỏ, cảm giác gia đình là gì?
Hạ An Lan nhìn Thanh Ti, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi rửa tay."
"Cậu ơi, mẹ con nấu ăn rất ngon."
"Vậy hôm nay cậu có lộc ăn rồi."
Sức ăn của Hạ An Lan xưa nay đều không lớn, bình thường nhiều lắm cũng chỉ ăn một bát cơm. Nhưng hôm nay, anh lại ăn thêm hai bát, ăn đến hết mới thôi.
Buông đũa xuống, anh cảm thấy hôm nay quả thực là ăn nhiều.
Hạ An Lan vẫn còn chút việc, anh chơi với Thanh Ti một lát liền ra khỏi nhà.
Trước khi ra khỏi nhà, anh liếc nhìn Du Dực, nói: "Tối nay, tôi sẽ về sớm, cậu cùng tôi chơi cờ."
Du Dực đương nhiên hiểu ý của Hạ An Lan: "Được thôi, tôi nhất định sẽ đợi anh."
Nhưng mà, anh không ngờ, đợi khi Hạ An Lan quay về đã sắp 11 giờ đêm rồi.
Du Dực ngồi trong phòng khách, tay cầm điều khiển từ xa, nhìn Hạ An Lan bước vào nhà: "Công việc của anh quả là bận rộn. Bây giờ mới về."
"Hết cách rồi, chung quy phải làm xong việc mới được." Hạ An Lan mặt mày uể oải, cởi áo khoác ra, tiện tay vứt trên sofa, nói: "Nói đi, còn cái gì mà tôi không biết."
Du Dực cười nói: "Tôi cũng đang đợi anh về, có vài chuyện quá xấu xa, tôi không hy vọng cô ấy biết quá nhiều."
Hạ An Lan gật đầu, điều này anh đồng ý: "Vậy bắt đầu nói từ Hạ Như Sương đi."