"Vậy... tội danh thì sao? Bắt người thì phải có một tội danh."
"Tội danh cố ý giết người, đã đủ chưa?" Giọng Hạ An Lan lãnh đạm không có chút cảm xúc nào. Khi anh quyết định làm một chuyện gì, bất cứ ai bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản được anh, cho dù phía trước có một ngọn núi, anh cũng sẽ phải phá ngọn núi đó đi.
Huống chi, Diệp Kiến Công có tính là gì, ông ta cũng không phải là một ngọn núi.
"Thị trưởng Hạ, vậy... bằng chứng đâu? Dù sao cũng phải có bằng chứng xác thực; sau đó, chúng tôi mới có thể bắt người. Huống hồ, hiện nay Lạc Thành dù sao cũng không thuộc phạm vi quản lý của ngài, hơn nữa nói thế nào đi nữa thì nhà họ Diệp ở Lạc Thành cũng có chút danh tiếng. Gần đây còn trúng thầu một hạng mục của chính quyền Lạc Thành. Bây giờ bắt người thì không ổn cho lắm."
Người ở đầu dây bên kia có chút khó xử. Nếu như bây giờ Hạ An Lan quản lý Lạc Thành, anh ra lệnh, bọn họ chắc chắn không dám cãi mà trực tiếp xuất quân, nhưng mà bây giờ không phải là... vượt quyền rồi sao?
Cho dù bọn họ biết tương lai Hạ An Lan sẽ ngồi lên vị trí cao nhất, nhưng bây giờ anh vẫn chưa phải.
Hạ An Lan biết sự kiêng kỵ của bọn họ, anh lạnh nhạt nói: "Lão già Diệp Kiến Công này tôi nhất định phải bắt được, giấy tờ tôi sẽ bảo người lập tức chuyển cho anh. Cho dù bây giờ tôi không quản lý Lạc Thành nhưng người tôi muốn bắt các anh nhất định phải bắt cho tôi. Lát nữa sẽ có lệnh điều động người của anh, nói cho anh biết nên bắt người như thế nào. Còn về các anh, lập tức xuất phát cho tôi. Đừng hỏi gì hết, trực tiếp bắt ông ta cho tôi, bắt luôn cả Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi, dẫn đến Cục cảnh sát Hải Thành. Vụ án này, bên chúng tôi sẽ toàn quyền phụ trách, anh chỉ cần phụ trách bắt người."
"Vậy... Vậy được rồi..."
Vừa tắt điện thoại thì điện thoại di động của người ở đầu bên kia lập tức vang lên, vừa nhìn là Thị trưởng Lạc Thành gọi đến, ông ta vội vàng bắt máy.
"Alo, Thị trưởng, tôi đang có chuyện muốn báo cáo với ngài đây, vừa nãy..."
Ông ta còn chưa nói xong, Thị trưởng Lạc Thành ở đầu bên kia đã trực tiếp nói: "Không cần báo cáo. Tôi biết rồi. Bây giờ anh lập tức làm theo lời Thị trưởng Hạ nói, lập tức đi bắt người. Việc quan trọng liên quan đến mạng người, sao có thể trì hoãn? Loại người nguy hiểm này để trong Lạc Thành chúng ta sẽ đe dọa đến trị an xã hội của thành phố."
"Vâng... Tôi biết rồi..."
Cảnh sát bên Lạc Thành điều động hai xe cảnh sát trực tiếp đi đến nhà Diệp Kiến Công.
...
Hạ An Lan đặt điện thoại di động xuống, cầm bức ảnh của Nhiếp Thu Sính hồi nhỏ lên, tay anh vuốt ve bé gái trong hình.
Anh nhớ lại lời Du Dực nói với mình, lòng anh liền đau như dao cắt.
Những năm qua rốt cuộc Tiểu Ái đã trải qua cuộc sống như thế nào.
Viền mắt Hạ An Lan ướt át, trong lòng cực kỳ khó chịu: "Xin lỗi em, anh tìm thấy em quá muộn rồi..."
Anh biết quá muộn, thời gian trôi qua lâu như thế mà đến bây giờ anh mới biết em gái mình không chết, mới biết em gái mình vẫn còn sống, đến Hạ Như Sương còn biết sớm hơn anh.
Nghĩ đến cái tên Hạ Như Sương, khung ảnh trong tay Hạ An Lan suýt nữa thì bị bóp nát.
Anh biết bây giờ không có bằng chứng xác thực không dễ động vào Hạ Như Sương. Anh không phải là xã hội đen, anh muốn trừng trị Hạ Như Sương cũng phải có bằng chứng. Nhưng mà Diệp Kiến Công thì không giống thế. Ông ta thực sự đã ra tay, ông ta thực sự đã gây bất lợi cho Tiểu Ái, dựa vào điểm này anh liền có thể dồn ông ta vào chỗ chết.
Không ai biết tâm trạng Hạ An Lan bây giờ thế nào. Sau khi nghe Du Dực nói xong, Du Dực đoán có lẽ anh sẽ muốn giết người, nào ngờ Hạ An Lan không những muốn giết người, mà anh còn muốn hủy hoại tất cả. Anh muốn hủy hoại từng người từng người một - tất cả những người đã làm tổn thương và có lỗi với Nhiếp Thu Sính, khiến cho tất cả bọn chúng muôn đời muôn kiếp không ngóc đầu lên được.