Lúc cô giúp việc gọi, ả đang nằm trên giường, đầu đau như sắp vỡ ra, cảm giác cả căn phòng đều chao đảo.
Cô giúp việc gõ cửa, nói: "Như Sương tiểu thư, lão tiên sinh nói sắp phải xuất phát ra sân bay, mời cô xuống dưới nhà."
Hạ Như Sương ngồi dậy: "Được… Tôi biết rồi, tôi… tôi sẽ xuống ngay…"
Ả vùng vẫy bước xuống giường, cả người mềm nhũn, đùng một cái ngã ra đất.
Ả sốt đến tứ chi chẳng còn chút sức gì, hoa cả mắt.
Nhưng Hạ Như Sương cảm thấy, đây là cơ hội tốt, là cơ hội tốt để giành sự đồng cảm từ ông bà Hạ, để họ nhìn thấy ả vì muốn giúp họ tìm con gái, xa xôi vạn dặm dầm mưa trở về, cảm cúm sốt cao vẫn kiên trì đưa họ về, ả không tin như thế họ còn không cảm động.
Hạ Như Sương mặc quần áo qua loa, mở cửa chao đảo bước xuống lầu.
Sắc mặt Hạ Như Sương đỏ bừng, miệng khô khốc, bước đi chao đảo, ông Hạ nhìn thấy liền hỏi: "Như Sương con bị làm sao vậy? Không lẽ bị sốt rồi sao?"
Ông Hạ lập tức nhớ đến tối qua Hạ Như Sương đã dầm mưa, nhất định nó đã bị cảm rồi!
Hạ Như Sương lắc đầu: "Cô chú con không sao, chúng ta mau đi tìm Tiểu Ái đi, hai người đợi đã nhiều năm như thế, nhất định đang rất muốn gặp em ấy."
Ông Du cảm thấy áy náy: "Nhưng con như vầy, có thể ngồi máy bay không?"
Hạ Như Sương gật đầu lia lịa: "Không sao… không sao… khụ… khụ khụ khụ, hai người đừng lo, trong nhà có thuốc hạ sốt không? Con uống một viên là khỏi, sức khỏe con vốn rất tốt, con thật sự không sao."
Bà Hạ chỉ nhìn ả mà không nói gì, ánh mắt bà ấy đang dò xét.
Ông Hạ thì lập tức sai người đi tìm thuốc hạ suốt đến.
Hạ Như Sương uống một cốc sữa, sau đó uống thuốc hạ sốt.
"Cô chú, chúng ta đi thôi."
Bà Hạ hỏi: "Con thật sự xác định, em dâu con chính là Tiểu Ái sao?"
"Dì, con dám dùng sinh mạng của con để đảm bảo, em ấy giống hệt dì khi trẻ, cả con gái của em ấy cũng giống hệt Tiểu Ái khi còn nhỏ, dì nói xem, trên đời này làm gì có việc trùng hợp thế?"
Lời của Hạ Như Sương khiến tay của bà Du run lên, nếu thật sự là thế, vậy nó nói đúng rồi, trên đời này làm gì có việc trùng hợp thế?
Người đó, nhất định chính là Tiểu Ái.
Ông Hạ thấy sắc mặt của Hạ Như Sương rất kém, đứng còn không vững, do dự nói: "Con như vậy, có ngồi máy bay được không? Hay là, con đừng đi, hai chúng ta tự đến Hải Thành vậy."
"Chú à con không sao, con không yên tâm để hai người đi, con phải chăm sóc cho hai người, yên tâm đi con không sao."
Ông Hạ không nói gì thêm nữa, ông đỡ vợ rồi bảo một tài xế và một người giúp việc đi theo cùng đến sân bay.
Đến giờ đổi vé, chẳng bao lâu đã lên máy bay.
Hành trình hai tiếng đồng hồ, hai ông bà chờ đợi cảm giác như hai thế kỷ.
Vừa nghĩ đến sắp thấy được con gái, tâm trạng của hai người đã không thể bình tĩnh lại được.
11 giờ trưa, máy bay đáp xuống sân bay Hải Thành.
…
Một bên, ở văn phòng Thị trưởng, thư ký đi đến trước mặt Hạ An Lan, nói: "Thị trưởng, Diệp Kiến Công Diệp Linh Chi đã đến Hải Thành rồi."
Hạ An Lan ngẩng đầu lên, đặt bút máy trong tay xuống, môi nở một nụ cười lạnh lùng: "Cuối cùng cũng đến rồi…"