Từ đêm hôm qua biết được tất cả những việc Tiểu Ái chịu đựng mấy năm nay, Hạ An Lan đã không thể bình tĩnh lại được, niềm vui trong lòng anh đã bị phẫn nộ và thương xót tách rời, ý nghĩ trong lòng, chỉ còn một điều, là giúp Tiểu Ái báo thù, nếu anh đã biết những việc này, thì tuyệt đối không thể vờ như không biết, anh nhất định khiến những người đã hại Tiểu Ái, trả cái giá thích đáng mà họ phải nhận.
Cả đêm qua Hạ An Lan không ngủ được, anh vốn không thể nhắm mắt.
Vừa nhắm mặt trong đầu đã xuất hiện dáng vẻ Tiểu Ái chịu khổ, điều đó khiến anh đau như dao cắt.
Anh phải khiến những kẻ thiếu nợ ấy trả lại gấp trăm lần cho Tiểu Ái.
Cái nhìn sắc lạnh của Hạ An Lan khiến thư ký có chút run sợ.
Anh nói: "Giao cho Cục Cảnh sát, nói với họ khoan hãy thẩm tra, để tôi luộc ông ta, luộc triệt để…"
Thư ký không dám ngẩng đầu lên: "Vâng!"
Cậu ta biết ở Cục Cảnh Sát luộc người là có ý gì, không phải dùng hình bức cung, chỉ là không để kẻ đó ngủ thôi, một người có thể không ngủ một ngày một đêm, nhưng hai ngày, ba ngày, một tuần thì sao, thời gian càng dài thì sao? Không có ai có thể chịu nổi.
Cảnh sát sẽ không dùng vũ lực, nhưng, luộc như thế, còn đáng sợ hơn việc dùng vũ lực.
Sẽ không làm người đó đau, nhưng lại dày vò người khác nhất.
Hạ An Lan muốn mở một cánh cửa đột phá từ trên người Diệp Kiến Công, anh muốn một phát tất trúng, anh muốn khiến Diệp Kiến Công một lần khai ra tất cả.
"Thị trưởng, ngài xem ngày mai chính là mười lăm tháng tám, sau Trung Thu ngài phải đến Thủ đô báo cao, định vào ngày nào là được ạ?"
Hạ An Lan nói thẳng: "Không đi nữa."
Thư ký ngẩng người: "Hả?"
Hạ An Lan điềm đạm nói: "Việc báo cáo để sau, tôi phải đưa Tiểu Ái và Thanh Ti về Dung Thành."
Bây giờ anh xử lý hết tất cả mọi việc, chuẩn bị sáng sớm ngày mai bay về Dung Thành, mười lăm tháng tám cả nhà đoàn viên, đây là ngày tốt mà trời cao sắp đặt để cả nhà họ được đoàn viên.
Thư ký do dự nói: "Nhưng, hành trình đến Thủ đô đã đặt rồi, Tổng thống tiên sinh cũng đã biết, chúng ta có phải đã…"
Hạ An Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh: "Có phải sao?"
"Ý tôi là nếu hôm nay đột nhiên hủy có phải không được tốt không? Dù gì… Dù gì bên đó là…"
Hạ An lan đặt cây bút trong tay xuống: "Một lần báo cáo có quan trọng bằng em gái và cháu gái của tôi không?"
Thư ký không dám nói gì thêm: "Không bằng, không bằng, đương nhiên không bằng, tôi biết rồi, tôi sẽ đi sắp xếp ngay."
Thư ký hoảng sợ vội vàng rời đi, chẳng dám nói thêm câu nào.
Lúc này trong nhà, Du Dực cũng đang nói với Nhiếp Thu Sính: "Anh định sáng sớm mai chúng ta nên về Dung Thành, thế nên thu xếp hành lý trước đi!"
Nhiếp Thu Sính hiếu kỳ hỏi: "Sao anh biết, anh Hai nói với anh rồi à?"
Du Dực lắc đầu: "Không, nhưng em đừng quên ngày mai là Tết Trung thu, ngày này với nước ta có ý nghĩa gì em hiểu rõ mà, ngày tốt trăng tròn để cả nhà đoàn viên, anh ấy đương nhiên phải đưa em về gặp ba mẹ rồi."
Nhiếp Thu Sính vỗ nhẹ vào đầu: "Đúng rồi em quên mất, em thật sự đã quên mất Tết Trung thu, vậy… giờ em sẽ đi thu xếp hành lý ngay."
Không biết sao, nghĩ đến sắp gặp ba mẹ ruột, trong lòng Nhiếp Thu Sính lại có chút căng thẳng.
Cảm giác này so với lần gặp Hạ An Lan không giống nhau.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính vừa căng thẳng vừa mong đợi, cô rất muốn gặp ba mẹ của mình, rất muốn biết giờ họ có khỏe không.
…
Vừa xuống máy bay, ông Hạ đỡ bà Hạ rồi nói: "Bà xem, cuối cùng đã đến rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp được Tiểu Ái của chúng ta."