Du Dực cười ha ha: “Ôi, xem ra mày cũng rất quý cái chân thứ ba của mày đó chứ, hay chọn nó nhé, thấy sao nào?”
“Đại ca, đại ca… xin hãy tha cho tôi, tha cho tôi đi. Không phải anh cần tiền sao, vợ tôi có tiền, nhà cô ấy ở Lạc Thành, thuộc hang giàu nức vách ở đó. Tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy, anh muốn bao nhiêu cũng được. Đại ca, tôi sẽ cho anh tiền, anh muốn bao nhiêu tôi cũng đưa.”
Khi Yến Tùng Nam ăn vạ thì đừng hòng có ai bì được. Bây giờ hắn rất hận Diệp Linh Chi, đều tại con hổ cái đó, trước khi ra ngoài chỉ cho phép hắn đem theo một ít tiền, ả sợ hắn đem tiền cho Nhiếp Thu Sính.
Bây giờ thì tốt rồi, gặp phải cướp mà tiền không đủ, người ta sắp phế hắn rồi!
“Chậc, lần đầu được chiêm ngưỡng hạng người vừa "ăn cơm mềm" mà còn tự hào. Thứ vô dụng như mày mà cũng có đàn bà chịu cho mày bám váy. Người đàn bà nào nhìn trúng mày chắc mắt có vấn đề nặng.
“Đại ca, anh nói đúng lắm, tôi xấu trai ngay cả công phu giường chiếu cũng tầm thường, đại ca à, xin anh hãy thủ hạ lưu tình. Tôi là một người xuất thân nghèo khó, vất vả lắm mới ngoi lên được. Nếu anh phế chỗ đó của tôi thì tôi sẽ chết chắc đó!’
Yến Tùng Nam khóc lóc cầu xin, hy vọng có thể thuyết phục được tên cướp.
Du Dực gật đầu: “Mày nói vậy cũng tội nghiệp thật, nghe ra hình như cũng không dễ dàng gì cho cam.”
“Đúng vậy đúng vậy, đại ca à, ai cũng không dễ dàng gì mà…”
Còn chưa nói xong bụng đã nhận thêm một cước nặng nề. Yến Tùng Nam đau đến nói không nói được tiếng nào, hắn chỉ nghe thấy bốn chữ.
“Tiếc là… không được.”
Sau đó quyền cước ào tới như mưa, sự đau đớn khiến Yến Tùng Nam bắt đầu hoài nghi cuộc sống. Hắn co người lại nằm trên đất. Cuối cùng, đợi đến khi Du Dực không còn đánh nữa thì hắn đã nằm bất động.
“Không… có thằng ăn cướp nào… như mày…”
Du Dực nhét tiền vào túi, anh thuận tay rút drap giường ra, tay không xé thành từng mảnh.
Anh nói: “Tao có nói tao chỉ cướp của thôi sao? Tao chỉ nhân tiện tay cướp thôi. Mày có biết tại sao tao không chấp nhận không?”
Tim Yến Tùng Nam rung lên, chẳng lẽ bên trong cón cò ý đồ gì khác?
Du Dực tiếp tục nói: “Bởi vì tao cũng chỉ nhận tiền của người khác, giúp người khác làm việc. Nếu mày muốn trách thì trách mày đã làm chướng mắt người khác."
Anh phải chuyển hướng mối nghi, anh phải loại bỏ hiềm nghi của bản thân, đồng thời phải khiến cho Yến Tùng Nam hoài nghi người anh muốn hắn hoài nghi.
Trong miệng Yến Tùng Nam đầy máu, vừa mở miệng là máu đã chảy ra, hắn khó khăn nói: “Ai… ai… là ai?”
Du Dực cột từng sợi vải lại với nhau, sau đó trói Yến Tùng Nam lại: “Tao đâu thể nói được, đây là thỏa thuận với người thuê tao. Tao đã nhận nhiều tiền từ ông ta thì không thể bán đứng ông ta được. Ngoài ra, người đó còn kêu tao cảnh cáo mày, đừng nghĩ rằng mày là con rể của nhà họ Diệp thì có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Người đó có thể lấy mạng của mày bất kỳ lúc nào.”
“Là ai?... Rốt cuộc là kẻ nào?”
“Tự nghĩ đi.” Du Dực trói Yến Tùng Nam lại.
“Nhiếp Thu Sính... không, không phải cô ta, cô ta chỉ là kẻ nghèo kiết xác...” Nhiếp Thu Sính là một thôn phụ quê mùa chưa bao giờ lên huyện thành, cho dù có hận hắn cũng không thể nghĩ ra những chuyện này.
Vậy ngoài Nhiếp Thu Sính ra, người biết hắn đến chỗ này chỉ có.... nhà họ Diệp.
Cơ thể Yến Tung Nam run lên...
Đột nhiên Yến Tùng Nam cảm thấy “cậu em” của hắn bị xiết chặt lại, “Mày muốn làm gì? Mày không thể...”
Du Dực dùng sức buộc lại, anh cười: “Đã nói mày đừng trách tao rồi mà, tao cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi, nếu mày muốn hận thì đi hận người đứng đằng sau ý.”