Sợi dây thắt trên cái ấy của Yến Tùng Nam cuối cùng cũng được gỡ ra, nhưng nó đã bị nhuộm đỏ màu máu.
Các bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm, một người trong đó điều chỉnh lại giọng, nói với Yến Tùng Nam lúc này mặt mũi trắng bệch, toàn thân run rẫy nằm trên giường: “Rất xin lỗi, chúng tôi đã hết sức cẩn thận, thế nhưng... việc bị thương là điều khó tránh khỏi, vì của anh đã bị thắt quá chặt rồi.”
Mặc dù nói xin lỗi, nhưng trong lòng các bác sĩ đều cho rằng việc này không thể trách họ được.
Họ chưa từng tiếp nhận một ca như thế này. Bình thường, khi làm phẫu thuật, việc khâu vết thương thì bác sĩ nào cũng làm được, nhưng... lần này đúng là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm là điều rất bình thường.
Yến Tùng Nam không biết tình hình phần dưới thế nào, hắn chỉ biết là rất đáng sợ.
Thực chất thì hắn cũng không có cách nào có can đảm nhìn, vừa nghĩ đến việc sau này có thể không làm nổi một người đàn ông thì hắn đã muốn giết hết cả nhà họ Diệp ngay lập tức.
Hắn run rẩy nói: “Mấy người... mấy người... tôi sẽ... kiện mấy người.”
Bác sĩ liền nói: "Anh Yến, cũng tôi đã rất cẩn thận, thật ra vết thương không sao, chỉ là rách một tí da, vấn đề hiện tại là do nó bị buộc trong thời gian quá dài, đó mới là chủ yếu...”
“Vậy phải làm sao? Mấy người hãy cứu tôi đi.”
Các bác sĩ nhìn nhau, gánh ca này không phải chuyện tốt lành gì, với lại, nhìn bằng mắt cũng có thể thấy nửa đời còn lại của bệnh nhân này có thể khó lòng làm người đàn ông lành lặn, nếu để ở lại bệnh viện, đến lúc đó hắn cũng chỉ đem thêm phiền toái cho họ mà thôi.
Thế là họ bảo: “Thưa anh Yến, bệnh viện nhỏ này của chúng tôi điều kiện thấp kém, vệ sinh cũng không tốt, tôi thấy nếu anh có tiền thì tốt nhất đến bệnh viện thành phố khám xem sao, chúng tôi chỉ có thể giúp anh trị liệu, kê đơn xức thuốc thôi.”
Yến Tùng Nam nghe vậy liền bảo: “Được, lên thành phố, lên thành phố, bao nhiêu tiền cũng được hết, chỉ cần trị khỏi cho tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả được…”
“Vậy được rồi, chúng tôi giúp anh liên hệ bệnh viện, còn anh cho chúng tôi xin cách liên hệ với người nhà của anh, chúng tôi sẽ báo cho họ giúp anh.”
Yến Tùng Nam nghe thấy liền nói: “Không, đừng liên hệ họ, các anh giúp tôi liên hệ bệnh viện, đừng đi Lạc Thành, đi Lân Thành ấy, hãy làm thủ tục chuyển viện cho tôi ngay lập tức… em tôi ở đây, nó sẽ chăm sóc tôi.”
Hắn sẽ tuyệt đối không để cho Diệp Linh Chi biết mình xảy ra chuyện, nếu để cô ta biết, kiểu gì cô ta cũng sẽ đòi ly hôn.
Hắn nhất định phải giấu Diệp Linh Chi, dù cho… dù cho sau này hắn không làm được đàn ông nữa thì cũng phải giấu không cho cô ta biết.
Nếu trong nhà họ Diệp, ai đem chuyện này nói cho Diệp Linh Chi thì chắc chắn là kẻ đó hại hắn.
Các bác sĩ thở phào, nhanh chóng giúp hắn liên hệ bệnh viện, viện trưởng cũng có vài mối quan hệ nên rất nhanh đã liên lạc được với bệnh viện ở Lân Thành, Yến Tùng Nam được đưa đi ngay trong đêm đó.
Trên xe, mặt Yến Như Kha tối sầm: “Anh, chúng ta đi thế này, vậy Nhiếp Thu Sính thì sao? Anh đừng quên, hiện giờ ả ta đang câu kết với một người đàn ông không quen biết, anh đi thế này, ả ta sẽ càng bội bạc với anh hơn nữa đó.”
Nó vừa nghĩ đến việc Nhiếp Thu Sính hiện đang đi với người đàn ông đẹp trai tuấn tú kia, hai người họ đã thành đôi rồi không chừng thì trong lòng nó lại như tóe ra lửa.
Cả mình mẩy Yến Tùng Nam đau nhức, hiện giờ hắn chỉ có thể nằm thôi, ngồi cũng không ngồi lên được, phần dưới đó thảm đến mức cả hắn cũng không dám nhìn nữa.
Hắn cắn răng nói: “Ông đây giờ đâu có thời gian quản con tiện nhân đó, lo cho cái thân này mới quan trọng.”