Nhạc Thính Phong lạnh giọng: "Nghỉ ngơi."
Yến Thanh Ti dùng lực đẩy Nhạc Thính Phong: "Ngài đây từ xa đến, chẳng lẽ là vì đắp chăn nói chuyện trong sáng? Tôi không có thú vui tao nhã vậy đâu, một là làm, hai là cút."
Lông mày Nhạc Thính Phong xoắn hết cả lại, trước giờ chỉ có anh bảo người ta cút đi, nhưng trước mặt cô, người bị đuổi đi lại là anh ta.
Nhưng mà.... anh ta lại không muốn cút.
Nhạc Thính Phong vốn không biết dỗ phụ nữ, xin lỗi, lại càng không thể, nên không biết phải mở miệng thế nào.
Cho dù anh có làm chuyện đáng phải xin lỗi Yến Thanh Ti nhưng anh lại không nghĩ anh cần phải nói lời xin lỗi với cô.
Người phụ nữ như Yến Thanh Ti, đúng là đáng ghét, nhưng anh lại không buông tay được.
Thích sao?
Nhạc Thích Phong cảm thấy không phải, bởi vì trong quan niệm của đàn ông, cho dù có thích cũng chẳng thể nào thích người như Yến Thanh Ti.
Không thích nhưng lại không cách nào dứt ra được, cái cảm giác xa lạ này, thật khiến người ta phiền não.
Sắc mặt Nhạc Thính Phong trầm xuống, dơ tay nắm lấy cằm của Yến Thanh Ti.
"Chuyện của Lạc Cầm Xuyên, tôi đã biết rồi..."
Yến Thanh Ti ngây người một chút rồi lại bắt đầu châm chọc: "Vậy anh chạy đến đây làm cái gì? Áy náy? Đồng tình? Thương hại?"
"Về sau, những chuyện như này, có thể đến tìm tôi, còn có Yến gia, tôi sẽ đảm bảo không còn truy sát nữa."
Yến Thanh Ti hất tay Nhạc Thính Phong ra, giờ thì cô biết tại sao anh ta lại đột nhiên chạy đến nơi này, xem ra anh ta đã cho người điều tra cô
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Nếu anh xuất hiện trong lúc tôi đang cần sự giúp đỡ nhất, không biết chừng tôi sẽ mềm lòng mà yêu anh, có thể vì anh mà làm bất kì việc gì; nhưng giờ thì, Nhạc Thính Phong, mẹ nó, anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày."
Lần đầu tiên Nhạc Thính Phong ăn nói mềm mỏng với một người phụ nữ, nhưng cô ta lại không thèm.
Nhạc Thính Phong nghiến răng: "Tôi cho em mặt mũi, em nhận lấy không được à?"
Yến Thanh Ti cười rộ lên: "Hình như anh quên rồi, người như tôi đây, trời sinh hạ tiện, cần mặt mũi để làm gì?"
Nhạc Thính Phong thực sự không có cách nào nói chuyện tiếp với Yến Thanh Ti, cô ta vừa mở miệng là châm chọc, cả người xù lông như một con nhím.
Nhạc Thính Phong kéo cô ta vào trong ngực: "Ngủ."
Yến Thanh Ti: "Buông tay."
Nhạc Thính Phong không động đậy, đột nhiên mặt anh ta dán lên bộ ngực của cô ngửi một chút, "Em vừa ở cùng ai?"
Yến Thanh Ti ngây người một chút liền đáp: "Đàn ông, về muộn thế này, chắc chắn là ở cùng đàn ông rồi."
Nhạc Thính Phong nắm khớp hàm cô: "Đừng có suốt ngày mở miệng ra là nói những cái này, cố ý muốn chọc tôi tức giận?"
"Ồ, lời này có chút mới mẻ này, anh là gì của tôi, lời của tôi có gì đáng để anh tức giận, cho dù là đội nón xanh, đó cũng là chông tôi, không phải anh, anh quan tâm cái gì."
Nhạc Thính Phong bỗng dưng cười: "Tôi vẫn muốn quan tâm thì sao."
Yến Thanh Ti trợn trắng mắt.....
Lời nói này, thật là có ý tứ.
Yến Thanh Ti: "Anh không định đi."
"Ngủ đi."
Đã đến rồi sẽ không định đi.
..........................
Yến Thanh Ti rất mệt, nhưng cô không tài nào ngủ được, quần áo không có cởi lại thêm người đàn ông bên cạnh, ôm cô chặt quá, chân còn gác lên người cô. Trong đêm tối, Yến Thanh Ti cười một cách lạnh lùng.
Cô luôn có cách, khiến cho Nhạc Thính Phong yêu cô.
Trước mắt, không phải là một khởi đầu rất tốt sao?
Đàn ông, ha... một thứ đồ chơi rẻ tiền.