Trời gần sáng, Yến Thanh Ti cuối cùng cũng ngủ.
Cảnh quay hôm nay là vào buổi chiều, buổi sáng cô có thể nghỉ ngơi thoải mái.
8h30 sáng, Tiểu Từ mua đồ ăn về cho Yến Thanh Ti, cậu ta vẫn nhớ lời dặn của bác sĩ, ngày ba bữa, đặc biệt là bữa sáng.
Trời vừa sáng cậu liền chạy đi mua cháo trắng, bởi vì gạo tốt cho dạ dày, lại mua vài cái bánh bao chay, vội vàng đưa đến cho Yến Thanh Ti.
Nhưng mà, ai giải thích cho cậu ta biết, tại sao mở cửa lại là một người đàn ông, hơn nữa... lại là... người cậu ta ghét nhất...đồng thời cũng là người cậu ta sợ nhất.
Tiểu Từ ngây người nhìn số phòng: "Xin lỗi, tôi... có thể là... tìm nhầm phòng."
Tiểu Từ ngơ ngơ xoay người đi.
"Quay lại...""
Nghe thấy cái giọng Tiểu Từ bị dọa cho phát run, chậm chạp quay lại.
Trên người Nhạc Thính Phong mặc cái áo phông rộng của Yến Thanh Ti, dưới chân thì đi dép của Yến Thanh Ti, bởi vì dép quá nhỏ, gót chân anh ta bị lộ hết ra ngoài, anh ta lười nhác dựa vào cửa: "Trong tay là cái gì vậy?"
Cho dù là khoác bất cứ thứ gì lên người cũng không hề làm giảm đi sự tôn quý của anh ta.
Tiểu Từ khẽ nuốt nước bọt, cậu nắm chặt cái túi trong tay, vụng trộm liếc nhìn cái áo phông trên người Nhạc Thính Phong, đây rõ ràng lá áo của chị Thanh Ti mà.
Khí thế của Nhạc Thính Phong áp bức Tiểu Từ, khiến cậu nói chuyện có chút lắp bắp: "Trong túi có... cháo trắng, chị Thanh Ti bị đau dạ dày, bác sĩ đã dặn phải luôn ăn sáng."
Nhạc Thính Phong: "Đưa đây."
Tiểu Từ lo cho Yến Thanh Ti, cắn răng hỏi: "Nhạc tổng, anh... anh, tại sao anh lại ở trong... phòng của chị Thanh Ti."
Tiểu Từ bất an, vị sát thần này rốt cục là đến lúc nào vậy?
Chị Thanh Ti, em nên làm gì để cứu chị đây.
Nhạc thính Phong cười lạnh: "Không phải tôi chẳng lẽ lại là cậu?"
Tiểu Từ ngớ người, đợi khi cậu phản ứng kịp, thì đồ trong tay đã bị cướp mất rồi.
Tiểu Từ vội vàng nói: "Anh... anh, nhớ để chị Thanh Ti ăn... ít nhất cũng phải húp hết bát cháo táo đỏ này, nó tốt cho dạ dày, chị ấy bị loét dạ dày, chính lần trước... sau khi anh đi, tôi lên lầu, liền đưa chị ấy đến bệnh viện, bác sĩ nói nếu như không để ý, sớm muộn sẽ thủng...."
Bàn tay Nhạc Thính Phong khẽ run lên.
Lần trước... anh.. biết, Yến Thanh Ti đi bệnh viện, biết dạ dày cô ấy không tốt, nhưng vì Nhạc phu nhân nói là Yến Thanh Ti có thai, anh mới không để ý tới việc cô bị dạ dày, không nghĩ nó lại nghiêm trọng đến vậy.
Anh hình như, hình như... cuối cùng vẫn bỏ qua rất nhiều chuyện.
Tâm trạng Nhạc Thính Phong có chút nặng nề, nhưng mặt ngoài vẫn khá bình tĩnh: "Vậy à?"
Tiểu Từ thấy Nhạc Thính Phong hoàn toàn không để ý, gấp gáp nói: "Ngài.... đừng thờ ơ, bác sĩ nói, phải chăm sóc cẩn thận, đau dạ dày mà không chú ý, sẽ dẫn đến biến chứng, để lại hậu quả rất nặng nề."
Ầm!!! Nhạc Thính Phong đóng sập cửa.
Anh nhìn bánh bao phía trong cái túi, còn có cả cháo, cả người bị nghẹn cứ như vừa nuốt một cái bánh bao, nghẹn ứ ở trong lòng, đè nặng như tảng đá.
Nhạc Thính Phong nhìn về phía giường, Yến Thanh Ti vẫn đang ngủ say, khuôn mặt bình thàn, dịu dàng đôi môi hồng hơi khẽ mở, hoàn toàn khác xa hình ảnh lúc nào cũng châm chọc kích thích anh.
Nhạc Thính Phong bỗng dưng nhớ lại, bộ dáng lần đầu tiên khi anh gặp Yến thanh Ti, lúc đó, trên gương mặt vẫn còn chút ngây thơ trẻ con, nhưng hiện tại, hoàn toàn biến mất rồi, cằm thon gọn hơn, gò má cũng chẳng có mấy thịt, trên người... so với ngày trước lại càng gầy.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------