“Không biết á, nhưng mà cô ấy đẹp thật… ‘khí tràng’ cũng thật mạnh mẽ.”
Yến Minh Châu lay lay cánh tay Lạc Cẩm Xuyên, làm nũng nói: “Anh Cẩm Xuyên, anh nhìn gì thế? Anh vừa đi công tác về, chắc là mệt lắm rồi, anh nhìn đi, mắt anh có quầng thâm rồi đây này, chúng ta mau về nhà nghỉ ngơi thôi!”
Lạc Cẩm Xuyên chau mày: “Không có gì đâu? Đi thôi.”
Yến Minh Châu truy hỏi: “Tại sao đột ngột tâm trạng anh lại tốt thế?”
Lạc Cẩm Xuyên liếc mắt về phía cửa ra trả lời: “Tự nhiên cảm thấy hôm nay thời tiết rất đẹp.”
Trên gương mặt tuấn tú nho nhã của Lạc Cẩm Xuyên hiện lên nét tà tứ.
Đột nhiên cảm thấy, những ngày tháng ảm đạm như cái ao tù này, dường như sắp trở nên thú vị rồi, ha, anh đang rất mong chờ nó đấy.
……
Trong xe chuyên dụng cho các ngôi sao, chị Mạch hỏi Yến Thanh Ti: “Về nước rồi cảm thấy thế nào?”
Yến Thanh Ti mở cửa sổ xe, vươn tay ra ngoài cửa, vờ làm ra dáng vẻ say mê: “Cố hương thân quen, bầu không khí thân thuộc, máu trong người đang sôi sục.”
Gió lướt qua từng kẽ ngón tay, cảm giác đó tựa như có thể nắm được, có thể tóm chặt làn gió trong tay.
3 năm trước, cái ngày mà cô phải rời khỏi đây, cô đã từng nói với thành phố này rằng, cô… sớm muộn gì cũng có một ngày trở về.
Chị Mạch có phần đẫy đà, trong đôi mắt nhỏ hiện lên sự hưng phấn: “Có phải là em đang có suy nghĩ muốn làm một vụ thật lớn không?”
Yến Thanh Ti mở mắt, đôi mắt quyến rũ mê người của hồ ly, đẹp không gì sánh nổi: “Đúng thế, em muốn làm một vụ thật lớn.”
Trong ba năm lưu lạc nơi đất khách quê người, cô đã trốn thoát không biết bao nhiêu cuộc đuổi giết do nhà họ Yến đứng đằng sau, giờ đây cô đã trở lại, không quấy long trời lở đất cái Lạc Thành này lên sao xứng với những kẻ luôn nhớ thương cô hơn một nghìn ngày đêm đây?
Chị Mạch khẽ nuốt ngụm nước miếng, chị nghĩ nếu trên đời này mà có hồ ly tinh thì chắc bộ dạng cũng chỉ đến thế là cùng.
Chị Mạch vỗ vỗ bàn tay của Yến Thanh Ti: “Chúng ta không phải vội, giờ em là vũ khí lợi hại duy nhất của chị, nghỉ ngơi cho thật tốt, chị sẽ dẫn em đi chinh phạt tứ phương.”
Yến Thanh Ti cười cười: “Được, chị cứ sắp xếp đi.”
Chị Mạch là người quản lý của cô, hơn bốn mươi tuổi, đừng nhìn chị đẫy đà, mặt mũi hiền hoà, trên thực tế chị là người khá nguy hiểm, miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm*, chị Mạch làm cái nghề quản lý ngôn sao này cũng có thâm niên khá lâu rồi, quan hệ rộng, hơn nữa chị khá là có thủ đoạn.
*Miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm: chỉ những người bề ngoài thì ngọt ngào tử tế, bên trong thì xấu xa độc ác.
Chậc, chỉ tiếc một điều là, hiện tại chị đã rời khỏi công ty cũ mà ra làm riêng.
Chị Mạch nói với Yến Thanh Ti: “Trước khi em quay về, chị đã giúp em chọn hai bộ phim, một bộ là phim truyền hình, một bộ là phim điện ảnh. Trước tiên đến thử vai phim mới của đạo Diễn Phùng Quân đã, giờ thể loại nội đấu cung đình đang ‘hot’, chị đã xem trước rồi, nhân vật nữ phụ thứ ba đúng là đo ni đóng giày cho em, chỉ cần em cầm chắc vai diễn trong tay, tuyên truyền, marketing tốt, chị đảm bảo danh tiếng của em sẽ nhanh chóng được biết đến trong nước. Chị cũng đã đưa ảnh của em cho đạo diễn xem, đạo diễn Phùng nói nếu như mặt của em không phải là sửa thì vai diễn này cực kì thức hợp với em.”
”Còn một bộ khác nữa, nhưng vai diễn này không quan trọng cho lắm, mấu chốt là, đạo diễn phim này là Quách Trạch Khải, chính là cái vị nổi tiếng là thiên tài trong giới điện ảnh đó, những người hợp tác với ông ấy toàn bộ đều là những nhân vật lớn, có danh tiếng cả, doanh thu phòng bán vé cũng cực kì trâu bò, cho dù là một vai phụ của phụ thôi chúng ta cũng phải cướp.
Yến Thanh Ti gật đầu, cô đã quyết định quay trở lại, thì đương nhiên biết con đường này không hề bằng phẳng.
Chiến trường cô đã chuẩn bị xong xuôi, giờ chỉ còn là phải chiến đấu thế nào thôi.
Không chỉ là sự nghiệp mà còn là ngọn lửa hận thù chưa bao giờ tắt trong lòng cô.
Con đường phía trước có khó khăn hay không không quan trọng, cho dù máu chảy đầu rơi cô cũng sẽ không quay lại.
Yến Thanh Ti nhìn nhà cửa san sát bên ngoài khung cửa sổ, cong khoé môi cười cười.
Tôi - Yến Thanh Ti, đã trở lại.