Nhạc Thính Phong vác Yến Thanh Ti lên xe rời đi, gặp hai xe cảnh sát giờ mới tới, Nhạc Thính Phong bĩu môi.
Nhạc Thính Phong lại sờ lên mặt Yến Thanh Ti: "Nhìn thấy chưa, tôi còn nhanh hơn cả đày tớ của nhân dân đấy nhé, em nghĩ xem nên cảm ơn tôi thế nào đây."
Yến Thanh Ti vẫn mê man, không nhúc nhích, rất ngoan ngoãn, Nhạc Thính Phong thấy thú vị, người phụ nữ này đã từng biết điều như thế này bao giờ chưa nhỉ? Không sờ thì uổng quá.
Thế là anh lại vuốt ve cô thêm vài cái.
...........
Yến Thanh Ti mở mắt, đầu đau như búa bổ, trước mắt là một mảng tối đen, cô ôm đầu, đau đớn rên lên.
Nhưng ngay sau đó, Yến Thanh Ti liền chạm phải một cơ thể ấm áp, cô giật mình, cô nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước khi hôn mê bất tỉnh.
Bị bỏ thuốc, suýt nữa bị bắt cóc! Cuối cùng Nhạc Thính Phong tới.
Yến Thanh Từ từ từ ngồi dậy, nhưng ngay sau đó lại bị người ta kéo về.
Cơ thể ấm áp ập xuống: "Đừng động đậy, em muốn bị cả đám người đó luân phiên nhau tới hay muốn để mình tôi lên?"
Âm thanh trầm khàn, có chút ngái ngủ, còn có chút uy hiếp.
Yến Thanh Ti nghe thấy giọng nói này, thở phào một hơi, xem ra vận của cô còn tốt lắm.
Yến Thanh Ti cười khanh khách, đầu đau nhưng trong bóng tối, ánh mắt cô vẫn trong sáng, cô cười nói: "Đều là chó cả, cùng lắm thì một con chó cắn không thảm tới vậy thôi?”
Nhạc Thính Phong cũng tỉnh ngủ, anh quàng tay lên vòng eo thon của Yến Thanh Ti, vuốt ve cô, bị chửi là chó, anh không những không tức giận, ngược lại còn bật cười. Nhạc Thính Phong phát hiện, hóa ra anh cũng chẳng màng tới cái gọi là thể diện như anh tưởng, nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ đạp cô một cái.
Anh cúi đầu hít ngửi gương mặt Yến Thanh Ti: "Chậc, ý của em là sẽ chọn bị một con chó như tôi cắn thôi có phải không?”
Thật ra, Nhạc Thính Phong vốn muốn nhân lúc cô bị chuốc thuốc mê, sẽ “ăn” cô trước rồi tính.
Nhưng thấy vết thương trên chân, trên người cô, tuy anh đã lột hết quần áo trên người nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Nhạc Thính Phong cảm thấy anh tốt quá rồi, sao anh lại có thể lương thiện tới vậy được nhỉ.
Anh còn đang tiếc tại sao Hứa Thiến Hi lại chỉ hạ thuốc ngủ loại bình thường cho Yến Thanh Ti? Cho thêm chút thuốc kích thích, như vậy chẳng phải anh có thể thuận thế mà lên rồi không?
Đầu Yến Thanh Ti đau vô cùng, cô đẩy mặt anh ra: "Nhạc Thính Phong, từ nhỏ anh đã không biết xấu hổ như vậy rồi hả."
"Em quan tâm tới việc hồi nhỏ tôi có biết xấu hổ hay không làm gì? Em chỉ cần quan tâm xem tôi có đủ "lớn" hay không, có thể khiến em thoái mái không là được rồi mà."
Yến Thanh Ti liếc mắt: "Anh bị chó cắn, còn nói bị chó cắn thật thích hả? "
"Nói vậy thì không phải rồi, cái này phải xem con chó đó là ai nữa, nếu là em..... chắc tôi sẽ nói thoải mái thật đấy."
Yến Thanh Ti, hơ hơ........
Cô cúi đầu cắn mạnh vào cổ Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong, đệch mẹ!
Trong phút chốc, Yến Thanh Ti ngẩng đầu lên, trên răng còn vương chút máu, cô liếm vết máu trên khóe miệng: "Dễ chịu không?"
Nhạc Thính Phong đau nhưng vẫn nói: "Dễ chịu."
Yến Thanh Ti, con mẹ nó!
Cô không muốn lằng nhằng vấn đề này với Nhạc Thính Phong nữa, liền hỏi: "Mấy tên đó đâu?"
Nhạc Thính Phong đau đớn hít sâu một hơi, sờ lên vết thương trên cổ, máu dính nhơm nhớp, còn có cả nước bọt của Yến Thanh Ti nữa.
Nhạc Thính Phong buồn bực trong lòng, anh đang lên cơn thần kinh gì thế này, tự dưng chạy tới gánh cơn giận của cô, nói thế nào cũng là anh cứu cô cơ mà?
"Tất nhiên là bị cảnh sát bắt đi rồi, trời sáng, em còn phải tới lấy lời khai đấy!"
Nhạc Thính Phong thật sự thấy bản thân ấm ức quá, "Yến Thanh Ti, dù sao cũng là tôi cứu em, có phải em nên nói với tôi một tiếng "Cảm ơn" không?"