Du Hí không phải người thông minh, nhưng người ngốc cũng có cách sinh tồn của người ngốc.
Hận là một chuyện, báo thù là một chuyện, hai chuyện này không thể lẫn lộn được.
Du Hí thản nhiên nói: “Mẹ, nếu mẹ thương con thì chắc mẹ muốn con mẹ sống tốt đúng không? Dù sao con cũng là con trai duy nhất của mẹ, mẹ theo ba con chẳng để lại gì, nếu đoạn tử tuyệt tôn thì càng thảm hại hơn. Về phần báo thù thì cứ để phần cho kẻ nào có bản lĩnh hơn đi, con không có tiền đồ, cũng không có bản sự, vẫn cứ nên thành thật… ăn rồi chờ chết thôi.”
Du Hí thở dài một tiếng: “Nói không chừng mình mệnh lớn, còn sống lâu hơn cả Yến Thanh Ti. Mình có thể đến viếng cái chết của cô ta, thế cũng được coi là báo thù rồi.”
“Ai nha, cái tên Yến Minh Tu này, hy vọng hắn có thể sống thêm vài ngày. Nhưng… nếu hắn chết thì cũng chẳng liên quan gì tới mình… Ngủ…”
Du Hí kéo chăn qua đầu, lật người, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
…
Nhạc phu nhân về nhà, Nhạc Thính Phong vẫn đi làm như bình thường. Yến Thanh Ti nhiều ngày chưa ra ngoài nên thấy rất buồn chán, hơn nữa gần đây Quý Miên Miên cũng khong tới, Yến Thanh Ti chỉ có thể đi dạo trong vườn nhà, điều này làm cho tâm tình của cô rất hậm hực.
Nhưng cũng may, ngày tới bệnh viện khám thai cũng tới.
Yến Thanh Ti chờ mong ngày này rất lâu. Trên đường đi bệnh viện, cô còn muốn hạ cả kính xe xuống.
Nhạc Thính Phong nhận ra đúng là gần đây Yến Thanh Ti ở nhà lâu tới phát nghẹn rồi, cô không đòi đi ra ngoài là vì không muốn tạo thêm phiền toái cho người khác. Nhạc Thính Phong đau lòng, lúc dừng đèn xanh đèn đỏ, anh xoa đầu cô: “Ở nhà buồn chán lắm đúng không?”
Yến Thanh Ti cười cười: “Còn… Chịu được…”
Nhạc Thính Phong cầm tay cô, nói: “Tô Trảm đã tới đây, nhưng anh chưa thấy anh ta có hành động gì, không biết định làm gì nữa. Nếu anh ta không bắt được Yến Minh Tu thì anh sẽ cho anh ta một trận.”
Tô Trảm tới, Nhạc Thính Phong đem hết mọi chuyện giao cho anh ta.
Mà anh ban ngày đi làm, thời gian còn lại đều chạy về nhà với vợ.
Anh vốn nghĩ Tô Trảm tới thì tiến độ sẽ được đẩy nhanh, nhưng sau khi anh ta tới đây, ngoài ngày đầu tiên gặp nhau ra, sau đó cũng chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, không biết đang làm gì. Anh có hỏi Ngự Trì thì nghe nói… tên kia suốt ngày lái xe chạy loạn trong thành phố, chẳng làm gì, chỉ… đi dạo phố mà thôi.
Yến Thanh Ti nói: “Em nghĩ anh ấy đã có kế hoạch hết rồi. Dù sao anh ấy cũng không quen thuộc Lạc Thành này, cũng không quen Yến Minh Tu lắm, phải tìm hiểu mọi tình huống mới hành động được.
Đèn xanh sáng lên, Nhạc Thính Phong liền tiếp tục lái xe.
“Anh ta á, thực ra… là chạy đi tìm Quý Miên Miên.”
“Hả?”
“Anh ta áy náy với Quý Miên Miên nên tới đây, ngoại trừ là điều tra chuyện kia, không chừng chuyện quan trọng nhất là muốn gặp Quý Miên Miên.
Yến Thanh Ti nhớ tới gần đây cô không gặp Quý Miên Miên, nhíu mày suy nghĩ, sau đó nhắn cho cô một cái tin.
Không bao lâu sau, Quý Miên Miên hồi âm cho cô, nói rằng con bé đã về nhà đón năm mới với cha mẹ rồi.
Yến Thanh Ti bảo cô cứ ở nhà lâu thêm một chút, không cần trở về ngay.
Cô hy vọng, Quý Miên Miên ở nhà, nhận được sự quan tâm của cha mẹ thì tâm tình sẽ tốt hơn.
Không có nơi chữa thương nào tốt hơn ở nhà.
Đến bệnh viện, sau khi trải qua mấy lần kiểm tra, kết quả cho thấy Yến Thanh Ti điều dưỡng thân thể rất tốt, còn tăng lên được mấy cân nữa.