"Yên tâm, chỉ là một món quà nhỏ thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu. Huống chi, anh chỉ nói là không được động vào Yến Thanh Ti chứ có nói không được động vào người khác đâu? Người này coi như là tình địch của anh, tôi cũng chỉ đang giúp anh thôi mà.”
Arthur túm lấy cổ áo Mill: “Nói lời thừa làm gì, tôi chỉ hỏi là ai cho anh cái quyền làm những chuyện tôi không cho phép sau lưng tôi?”
Stuart bắt lấy cổ tay Arthur, nói: “Arthur… Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh nhớ chúng ta tới đây làm gì, đừng có dùng thời gian để theo đuổi tình cảm kia nữa, tình cảm trước đây của các người không còn lại bao nhiêu đâu.”
“Không khiến anh bận tâm.”
“Với anh, tôi phải quản… Tôi không thể nhìn anh chịu nhục, không thể nhìn anh bị người ta bắt nạt.”
Arthur dùng sức đẩy anh ta ra: “Cút…”
Rồi anh xoay người, nhặt áo lên, mở cửa rời đi.
Stuart phủi phủi áo vừa bị Arthur làm nhăn.
Anh ta cầm di động, bấm gọi một dãy số: “Kế hoạch đã vạch ra cứ tiến hành bình thường…”
…
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn đồng hồ, vẫn kịp tới công ty. Hôm nay anh còn chưa ghé văn phòng, cuối năm nhiều việc, anh muốn giải quyết vài việc cho xong, còn lại mang về nhà làm cũng được.
Anh cũng là đàn ông như Arthur, cả hai đều hiểu được chuyện vừa mới nói kia chính làm làm rõ lập trường của từng người, hay nói đúng hơn là vạch rõ chiến tuyến rồi.
Đối với chuyện này, Nhạc Thính Phong tỏ vẻ: ông đây không sợ anh đâu.
Vợ của tôi, con cũng của tôi, anh chẳng có gì mà còn muốn tranh với tôi sao, cút sang một bên đi thôi.
Nhạc Thính Phong không nóng nảy nhưng anh lại lo lắng.
Bọn Arthur đến đây chắc chắn không phải vì chụp ảnh bìa tạp chí, mục đích của bọn họ còn lớn hơn rất nhiều lần so với chuyện đó.
Nhưng bọn họ muốn làm gì đây?
Nhạc Thính Phong dừng xe dưới bãi đỗ xe tòa nhà, tiến vào công ty, lễ tân thấy Nhạc Thính Phong tới thì sắc mặt liền thay đổi, vội vàng cản lại: “Ông chủ… Tổng tài của tập đoàn Tam Vương tới.”
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Cái gì?”
“Lão tổng của tập đoàn Tam Vương tới đây, trợ lý Giang dặn dò tôi nếu thấy ngài thì phải ngăn ngài lại.”
Nhạc Thính Phong lấy điện thoại ra, không thấy có cuộc gọi hay tin nhắn nào của Giang Lai cho mình cả: “Sao Giang Lai lại không gọi điện cho tôi?”
“Trợ lý Giang vẫn bị Uông đổng dây dưa nên có lẽ không có thời gian gọi điện cho ngài, hơn nữa… Nếu gọi cho ngài, sợ là ngài sẽ lập tức tới đây.”
Nhạc Thính Phong xoay người đi về phía thang máy.
Lễ tân: “Nhạc tổng, trợ lý Giang nói…”
Nhạc Thính Phong không dừng bước: “Tôi là ông chủ.”
Lễ tân lập tức dừng lại: “Vâng… Ông chủ…”
Nhạc Thính Phong biết vì sao Giang Lai không gọi điện cho mình, bởi anh ta biết nếu gọi điện cho anh, chắc chắn anh sẽ tới đây.
Nhạc thị và tập đoàn Tam Vương đã ở hai thế như nước với lửa, nhất là sau chuyện của Uông Tích Vũ, Uông gia và Tô gia cũng đã trở mặt luôn rồi.
Tam Vương kia muốn cướp sinh ý của Nhạc gia, lại đối nghịch với Nhạc Thính Phong.
Nhưng… chuyện của Uông Tích Vũ đã qua nhiều ngày rồi, nếu đến thì vị Uông đổng kia nên tới sớm một chút chứ, sao giờ mới tới?
Nhạc Thính Phong nghĩ tới Arthur, có phải trùng hợp quá không?
Anh đi vào thang máy,t rong lòng đang nghĩ cách ứng đối.
Thang máy đi lên rất nhanh, cửa vừa mở anh liền bước ra ngoài.
Vừa bước ra đã nghe có tiếng chửi bậy.
“Tôi muốn gặp Nhạc Thính Phong, bảo nó cút ra đây cho tôi…”