Tin tức vừa truyền ra, một đám em gái lên mạng kêu rên: nam thần thật khí phách, nam thần tốt xấu thế nào cũng không quên phát “cẩu lương”.
Người đàn ông giàu có, đẹp trai, yêu vợ như thế, sao lại không phải là của mình chứ?
Không chỉ như vậy, ngày hôm sau, Nhạc Thính Phong còn được lên ti vi luôn.
Bản tin giờ vàng của đài truyền hình tại Lạc Thành đưa tin Nhạc Thính Phong và thị trưởng Lí đã ký một hợp đồng làm ăn trị giá 9 triệu.
Chính phủ cho đấu thầu kiến thiết đô thị, xanh hóa đường phố, nắn lại đường sá, tất cả đều lọt hết vào tay Nhạc thị.
Hơn nữa, sau khi kí kết xong hợp đồng, thị trưởng Lạc Thành còn nói sau này sẽ còn hợp tác lâu dài với Nhạc thị.
Tin tức này vừa truyền ra, mọi người đã lập tức truyền tai nhau, thấy chưa, thấy chưa, Nhạc Thị có chịu ảnh hưởng gì đâu. Chúng ta vẫn quan hệ hợp tác thân mật như thế với chính phủ, rõ ràng chúng ta là người làm ăn đứng đắn, quốc gia còn tin tưởng chúng ta như vậy, chúng ta sợ cái gì chứ?
Vì thế rất nhiều người hiểu ra rằng, hậu trường của Nhạc thị… tuyệt đối là một bức tường rất vững chãi.
Giữa nơi đầu sóng ngọn gió mà lại cùng chính phủ hợp tác làm ăn, hợp đồng kim ngạch bao nhiêu, hạng mục gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là thông điệp mà họ muốn truyền đi.
Tin tức vừa phát, chỉ trong một ngày, cổ phiếu của Nhạc thị tăng vùn vụt.
Stuart tắt tivi: “Tôi đã nói với anh rồi, cách này vô dụng thôi. Muốn hắn ta biến mất thì thủ đoạn nhỏ này hoàn toàn vô dụng, dù sao người ta cũng có một cha dượng rất khủng.”
Anh ta lại nhìn Arthur, nói: “Kế của anh đã không dùng được, cho nên… phải dùng tới cách của tôi.”
Công ty con của Nhạc thị ở nước M gặp chuyện không may là do bọn họ làm ra, mục đích đúng như lời Tô Trảm nói, muốn dụ Nhạc Thính Phong ra nước ngoài.
Ra nước ngoài chính là tới địa bàn của họ, muốn làm như thế nào cũng được, bắt cóc, giết người diệt khẩu đều do họ định đoạt.
Đáng tiếc, Nhạc Thính Phong không chịu đi, dù anh có bỏ luôn thị trường quốc tế mà mình vất vả gây dựng cũng không trúng kế của bọn họ.
Arthur đã lâu không gặp Yến Thanh Ti, nhiệm vụ của bọn họ không còn nhiều thời gian nữa.
Arthur cắn răng: “Anh không được làm bậy.”
“Sao lại nói là xằng bậy? Tôi cam đoan sẽ không làm anh khó xử đâu.”
Stuart lại nói: “Arthur, anh muốn tự mình động thủ, lại còn muốn đúng mực… Nhưng nếu những người khác tới đây thì khó nói trước cái gì lắm.”
Arthur nhắm mắt lại, vẻ mặt đấu tranh dữ dội.
Stuart cong môi cười, lấy di động, bấm một dãy số: “Có thể hành động.”
Arthur xoay người hỏi: “Anh gọi điện cho ai?”
Stuart nhún nhún vai: “Một quân cờ nhỏ, anh yên tâm… tôi sẽ không động tới bảo bối của anh.”
…
Một tuần nữa là sang năm mới, Nhạc phu nhân và thím Ngũ cùng nhau đi siêu thị sắm Tết.
Gần tới cuối năm, siêu thị rất đông đúc, thím Ngũ muốn mua chút táo đỏ nhưng vì nhiều người quá nên bà bảo Nhạc phu nhân đứng chờ, bà sẽ tự đi mua.
Nhạc phu nhân bị người ta đụng phải, bà không để ý, có người ở bên nói: “Đó là trộm, bà bị lấy trộm ví rồi.”
Nhạc phu nhân kiểm tra, đúng là ví đã mất, bà vội vàng chạy theo.
Kẻ trộm kia chạy rất nhanh, bà đuổi từ lầu một tới lầu hai cũng không đuổi kịp.
Mệt thở hồng hộc, một người phụ nữ trẻ đi tới: “Phu nhân, đây là ví tiền của bà sao?”
Nhạc phu nhân vừa thấy ví của mình thì vội nói: “Của tôi đấy, cảm ơn…”
“Đừng khách sáo, bà nhìn trên mặt bà toàn là mồ hôi kìa, mau lau đi.”
Người phụ nữ chìa một khăn tay ra, Nhạc phu nhân vừa nói lời cảm ơn vừa nhận lấy. Vừa đưa lên mặt lau được hai, ba cái thì cảm thấy đầu óc choáng váng, bà động động môi, muốn nói gì đó nhưng lập tức trước mặt tối đen, ngã nhào xuống đất.