Nhạc phu nhân giả vẻ mặt khó xử, nói: “Không được đâu, trời tối em phải đi rồi, em phải về chăm sóc cho Thanh Ti nữa…”
Hạ An Lan cười nói: “Trong nhà còn có thím Ngũ mà? Còn cả Thính Phong nữa, em về trễ một ngày cũng không sao đâu, chỉ một ngày thôi…”
“Nhưng mà…”
Thanh âm của Hạ An Lan dịu dàng: “Ngoan. Nghe lời anh được không?”
Trên đời này làm gì có ai có thể từ chối được sự dịu dàng của Hạ An Lan, không ai có thể thoát khỏi ánh mắt thâm thúy mà ôn nhu của ông. Thanh âm của ông có thể nhiếp hồn đoạt phách người khác.
Nhạc phu nhân giả cơ hồ không thể khống chế được chính mình nữa, môi cô ta run run: Vậy… Được, được rồi… Một ngày cũng được…”
Hạ An Lan gật đầu: “Ừ, chỉ một ngày thôi. Chút nữa anh có một hội nghị nên không thể ở cùng em được, anh sẽ bảo thư ký đưa em đi nghỉ ngơi trước, mệt rồi đúng không?”
“Không, em cũng không mệt lắm…”
Hạ An Lan cười dịu dàng với cô ta rồi gọi thư ký vào: “Đưa phu nhân đi nghỉ ngơi.”
Thư ký kinh ngạc, mới có một chút mà tiên sinh đã nói chuyện xong rồi à? Trước kia mỗi lần thấy phu nhân, kiểu gì hai người cũng dính lấy nhau, nhu tình mật ý, căn bản không thể tách rời.
Lại nhìn ánh mắt của tiên sinh, thư ký cảm thấy không đúng lắm, tuy rằng ông vẫn cười rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại hơi lành lạnh.
Thư ký nghi hoặc trong lòng nhưng không dám hỏi nhiều: “Phu nhân, xin mời ngài theo tôi.”
Nhạc phu nhân giả theo thư ký rời đi, đi tới cửa lại đột nhiên nhớ ra cái caravat: “Đúng rồi, cái caravat kia…”
Hạ An Lan mỉm cười: “Tối trở về, em tự thắt giúp anh.”
Nhạc phu nhân giả cắn môi cười ngượng ngùng, vội vàng rời đi.
Thư ký cẩn thận đóng cửa lại, anh ta không dám nhìn vào ánh mắt của Hạ An Lan, nhưng anh ta cảm giác được vẻ lạnh như băng trong ánh mắt của ông.
Sau khi cửa phóng đóng lại, Hạ An Lan đột nhiên lạnh mặt xuống, ngã xuống đất.
Ông quẳng hộp caravat đi, tới bên bàn làm việc, bấm gọi: “Ngự Trì, lập tức vào đây.”
Hạ An Lan biểu tình ngưng trọng mà lạnh lùng, trong ánh mắt đầy vẻ tiêu điều, ông siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
Giả… là giả!
Tô Ngưng Mi kia là giả… Ông thậm chí không cần nhìn kỹ cũng biết đó là giả.
Ông thích Tô Ngưng Mi nhiều thế nào chính bà cũng không biết.
Một khắc cầm lấy cổ tay kia là ông đã biết không phải rồi.
Cổ tay Nhạc phu nhân tinh tế, xương thịt đều đều, làn da tinh thế, nhưng xương cổ tay nữ nhân kia thô hơn, xương cứng hơn, làn da cũng thô ráp hơn, khác hoàn toàn Nhạc phu nhân.
Đến khi nhìn vào đôi mắt ấy, ông liền xác định một trăm phần trăm là người giả.
Nhạc phu nhân mà ông thích có đôi mắt sáng ngời, sạch sẽ, trong suốt như dòng suối, ấm áp và lấp lánh như ánh mặt trời, lúc nhìn ông có một chút xinh đẹp, một chút ảo não, lúc nhìn vào mắt ông lại có một chút háo sắc nữa.
Nhưng người giả kia trong mắt chỉ có sự vẩn đục…
Nhạc phu nhân mà ông yêu chưa bao giờ gọi ông là “An Lan”, bởi vì bà thẹn thùng, bà ngượng ngùng nên chưa bao giờ gọi ra miệng.
Hơn nữa, bà sẽ tuyệt đối không vì hai, ba câu dỗ của ông bà không quay về. Trong lòng bà, Thanh Ti vô cùng quan trọng, ngay cả ông cũng không so sánh được với con bé, sao bà ấy có thể ở lại chứ?
Cuối cùng… Bà ấy hay đỏ mặt…
Nhưng nữ nhân kia dù có nói gì thì cô ta cũng chỉ biết làm ra vẻ nhăn nhó, ngượng ngùng nhưng mặt chẳng hề biến sắc chút nào.
Điều này có thể chứng minh lớp da mặt của cô ta là giả, cho nên dù cô ta có đỏ mặt thật thì ông cũng sẽ không nhìn thấy.