Cây kim còn mảnh hơn cả lông dê, mắt thường gần như không nhìn thấy, đâm vào da cũng chỉ tạo ra cảm giác ngứa ngứa chứ không đau đớn gì.
Hơn nữa, vì tay Hạ An Lan đặt trên vai cô ta nên Nhạc phu nhân giả căn bản không cảm nhận được gì, nhiều lắm là chỉ hơi nhột một chút nên chẳng mấy quan tâm. Cô ta ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn Hạ An Lan: “Em cũng nhớ anh, lâu rồi không gặp anh…”
Cô ta cúi đầu, bộ dáng ngượng ngùng không giống như giả vờ, chỉ cần ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạ An Lan là cô ta đã không thể tự khống chế được mình rồi, có thể bị sa ngã vào đó bất cứ lúc nào.
Người đàn ông thế này quả thật độc nhất vô nhị, cô ta chưa bao giờ gặp được.
Đứng trên đỉnh cao của thiên hạ mà vẫn có thể dịu dàng với riêng một người phụ nữ thế này, thật sự khiến người ta không thể chống cự được.
Hạ An Lan nhìn đỉnh đầu cô ta, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh, nhưng giọng nói vẫn thật nhẹ nhàng: “Ngày mai anh sẽ cố gắng giảm bớt công việc để đưa em ra ngoài chơi. Em có nơi nào muốn đi không?”
“Chỗ nào có anh thì đều tốt cả.” Nhạc phu nhân giả lại một lần nữa quên đi nhiệm vụ của mình.
Cô ta đã chuẩn bị để đêm nay ra tay, nhưng vừa thấy Hạ An Lan là lại quên luôn chuyện này. Đại khái, chỉ cần là phụ nữ sẽ đều khó lòng mà kháng cự nổi Hạ An Lan.
Hạ An Lan cười nhạt, lại nói: “Xem ra chúng ta ở xa nhau một thời gian rất có hiệu quả đấy. Trước kia em có bao giờ nhu thuận thế này đâu chứ?”
“Em…” Nhạc phu nhân giả căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ biểu hiện của cô ta khác Tô Ngưng Mi sao? Sẽ không bị Hạ An Lan nhận ra chứ?
Nhưng vừa thấy vẻ mặt sủng nịnh như cũ của Hạ An Lan, biểu tình tựa hồ rất thích bộ dáng này của cô ta, cô ta mới thở phào một hơi.
“Đã khuya rồi, đi nghỉ thôi. Hôm nay là anh không tốt, bắt em chờ lâu như thế.” Hạ An Lan nhẹ nhàng ôm vai cô ta, muốn đi vào phòng ngủ.
Nhạc phu nhân giả vừa nghe thấy hai chữ “nghỉ ngơi” thì trong lòng vừa khẩn trương, vừa sợ hãi, lại có chút chờ mong.
Thân thể cô ta và Tô Ngưng Mi không phải giống nhau hoàn toàn, sẽ không bị phát hiện chứ?
Nhưng mà cô ta lại muốn cùng ông…
Trái tim cô ta đập rất nhanh, cô ta sợ hãi nhưng lại không biết phải từ chối thế nào.
Lúc đi đường, vì không tập trung nên hai cánh tay vô thức đong đưa, đột nhiên từ trong tay áo rơi ra một vật, rơi xuống nền gạch tạo thành một tiếng vang thanh thúy.
Hạ An Lan và Nhạc phu nhân giả đều cúi đầu.
Thứ rơi trên mặt đất là một cái đinh sắt, dài chừng bảy, tám cm, nó lăn trên mặt đất hai, ba vòng rồi dừng lại.
Nhạc phu nhân giả hoảng hốt, xong rồi, xong rồi… sao cô ta lại quên thứ này được chứ?
Cô ta giấu nó ở trong tay áo, chờ Hạ An Lan trở về sẽ dùng cái đinh này đâm thủng yết hầu của ông, xong rồi, xong rồi… bị phát hiện rồi.
Hai giây ngắn ngủi nhưng trên đầu Nhạc phu nhân giả đã đầy mồ hôi lạnh, trong lòng hối hận, biết thế này thì nên sớm động thủ một chút, giờ thì xong rồi.
Hạ An Lan liếc nhìn cô ta một cái, cúi đầu nhặt cái đinh lên.
Nhạc phu nhân giả ở phía sau chậm rãi nâng tay lên, nếu bị ông phát hiện ra, cô ta chỉ có thể chết, không bằng trước tiên động thủ đánh ngất ông, sau đó giết người.
Cô ta chuẩn bị động thủ thì lại thấy Hạ An Lan cười nhẹ, ông cầm cái đinh lên, cười nói: “Em nói em xem, sao giờ còn trẻ con thế này? Hồi nhỏ cứ thích mấy thứ kỳ quái, giờ lớn rồi vẫn không chịu sửa?”
Nhạc phu nhân giả sửng sốt: “A?”
Hạ An Lan quay đầu, cô ta sợ tới mức lập tức buông tay xuống, giả bộ như không biết gì.