Người nghe điện thoại bên kia hưng phấn kêu lên: “Cậu muốn giết Yến Thanh Ti à?”
Yến Minh Tu không kiên nhẫn: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì tới cô, cô cứ làm như tôi bảo là được.”
Người bên kia sốt ruột nói: “Sao lại không liên quan tới tôi? Cậu quên rằng Yến Thanh Ti là kẻ thù chung của chúng ta à? Chỉ cần cô ta còn sống một ngày thì người bị tra tấn là chúng ta. Chỉ khi cô ta chết thì cái gai trong lòng này mới có thể nhổ đi được.”
Sắc mặt Yến Minh Tu không thay đổi, vẫn lạnh lùng nói: “Cô chỉ cần nói theo những gì tôi bảo, những chuyện khác đừng có hỏi hay nhúng tay vào. Nếu không, tôi sẽ không khách khí đâu.”
“Yến Minh Tu, cậu phải nhớ là chúng ta là minh hữu, Yến Thanh Ti là kẻ thù chung của hai cộng đồng chúng ta.”
Âm thanh Yến Minh Tu càng thêm lạnh: “Tôi chưa từng là minh hữu gì với cô, nếu cô không làm thì tôi sẽ tìm người khác làm.”
“Được… được, tôi làm, chuyện này để tôi làm… Những người khác sao có thể thích hợp bằng tôi chứ? Nhưng tôi có thể hỏi một câu được không, cậu định đối phó với Yến Thanh…”
Tút tút tút, cô ta còn chưa nói xong thì Yến Minh Tu đã cúp máy.
Cô ta cắn răng mắng một tiếng.
Yến Minh Tu buông đi dộng ra, đẩy cửa sổ, gió lạnh thấu xương xộc vào phòng, bao trùm lấy hắn, tựa hồ như có thể len lỏi vào trong từng lỗ chân lông.
Cơn lạnh thấu xương làm cho tâm tình hỗn loạn của Yến Minh Tu dần dần tỉnh táo lại.
Yến Thanh Ti là kẻ thù của hắn, cô hủy đi tất cả mọi thứ mà hắn có, tất cả người thân của hắn đều vì cô mà chết.
Người phụ nữ như thế có thể tha thứ được ư?
Tại sao thân nhân của hắn phải chết hết, còn cô thì vẫn cứ ung dung mà sống, có gia đình, có con, có chồng…
Còn hắn lại chẳng có gì?
Yến Minh Tu nhắm mắt lại, mạnh mẽ đẩy những lời mà Nhạc phu nhân nói ra khỏi đầu, hắn không thể để bị ảnh hưởng được.
Nếu hắn tin vào lời nói này mới thật là ngu xuẩn.
Hắn về nước vì báo thù, hắn không thể quên được mục tiêu ban đầu của mình được.
Một đêm này dường như rất dài, rất gian nan.
Có lẽ, ngoài một mình Yến Thanh Ti không biết gì cả, tâm tình những người khác đều bị dày vò suốt một đêm này.
…
Hừng đông, Yến Thanh Ti mở mắt ra thì phát hiện bên cạnh đã không có người. Cô liếc mắt nhìn, đã hơn 8 giờ rồi.
Rửa mặt xong, xuống lầu, hỏi thím Ngũ: “Thím Ngũ, Thính Phong đi làm rồi sao?”
“Vâng, thiếu phu nhân. Thiếu gia bảo cứ để cô nghỉ ngơi, không được quấy rầy, còn cậu ấy thì tới công ty rồi. Cô ngồi xuống đi, tôi mang bữa sáng ra cho cô.”
Yến Thanh Ti ngồi xuống, nhìn bàn ăn trống trải, đột nhiên thấy có điểm mất mát.
Sáng qua mẹ chồng còn ngồi đây, vậy mà sáng nay chỉ còn có mình cô dùng bữa.
Cô thở dài một tiếng, đang quen ăn cơm cùng người nhà, giờ đột nhiên chỉ còn mỗi mình thật sự không quen.
Thím Ngũ mang đồ ăn sáng cho Yến Thanh Ti, cô nói cảm ơn.
Nhìn đồ ăn nóng hổi trước mặt, cô lại không muốn ăn.
Thím Ngũ thấy thế thì nói: “Thiếu phu nhân không muốn ăn sao, vậy cô muốn ăn gì để tôi làm?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không đâu thím Ngũ, chính là vì chỉ phải ngồi ăn một mình nên thấy không quen.”
“Ồ, mà hôm nay phu nhân sẽ về chứ? Bà ấy vừa đi vắng liền cảm thấy nhà quạnh quẽ quá!”
Yến Thanh Ti nâng cằm, lắc lắc đầu: “Không biết, chắc là chưa đâu. Mẹ ở cạnh chăm sóc cho cháu lâu thế rồi, để mẹ nghỉ ngơi, thư giãn mấy ngày đi.”