Cô đã nhìn ra, dường như Yến Minh Tu không thực sự muốn lấy mạng cô.
Yến Thanh Ti không phải Mary Sue, nhưng Yến Minh Tu cũng không thật sự gây ra chuyện gì, nếu không có lẽ cô đã sớm chết rồi.
Lời của cô làm cho Yến Minh Tu nghe như bị sét đánh, cả người không động đậy.
Yến Thanh Ti thả hắn? Cô không giết hắn?
Rõ ràng hắn đã muốn giết cô, nhưng cô lại thả hắn đi?
Đây không phải là Yến Thanh Ti mà hắn biết.
Vì sao cô muốn thả hắn chứ? Kỳ thật, Yến Minh Tu rất muốn sống, trong lòng hắn có một chấp niệm rằng nếu hắn lại rơi vào tay Yến Thanh Ti thì nhất định sẽ bị cô giết chết.
Bảo tiêu cũng rất kinh ngạc: “Tiểu thư…”
Yến Thanh Ti vẫy tay: “Thả hắn đi đi…”
Uy hiếp lớn nhất không phải là Yến Minh Tu mà là Stuart Mill và Arthur.
Cô phải mau chóng tìm được hai người họ, mục đích của bọn họ có lẽ chính là bác?
Yến Thanh Ti vẫy tay ra hiệu cho mọi người rời đi, không cần phải lãng phí thời gian, cô cũng không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu.
Bảo tiêu buông Yến Minh Tu ra, lục tục lên xe.
Yến Minh Tu gọi Yến Thanh Ti đang định rời đi: “Yến Thanh Ti, chị biết rõ ràng là tôi muốn giết chị… Chị phải hiểu là chị vừa thả một người muốn giết chị đi, đây không phải tác phong của chị.”
Yến Thanh Ti dừng lại, xoay người nhìn Yến Minh Tu: “Tôi biết, nhưng… không phải vừa rồi cậu nói, ngay cả vì một người không có quan hệ huyết thống mà tôi còn chết thay được, huống chi là… em trai có quan hệ máu mủ… Tôi biết, cậu không có ý muốn giết tôi, quên đi… Dây dưa ân oán với Yến gia làm tôi mệt lắm rồi, nên chấm dứt luôn ở đây đi.”
Yến Tùng Nam chết rồi, Diệp Linh Chi cũng chết rồi.
Yến gia đã sớm tan cửa nát nhà, không còn bộ dáng ngày xưa nữa.
Yến Minh Châu, Yến Như Kha, Yến Minh Tu, còn có cô…
Trong bốn người, Yến Minh Tu có thể xem là người vô tội nhất…
Yến Thanh Ti có thể thả Yến Minh Châu đi thì cũng có thể tha cho Yến Minh Tu.
Lời nói của Yến Thanh Ti lọt vào tai Yến Minh Tu làm cho hắn không còn nhận ra cô nữa, đây căn bản không phải người mà hắn biết.
Cô giống như… ở thời khắc cuối cùng của mình, trở thành một người chị.
Yến Minh Tu giữ tay Yến Thanh Ti: “Yến Thanh Ti… Chị tốt như vậy sao? Chẳng lẽ chị không muốn mang tôi đi tìm bọn họ à?”
Yến Thanh Ti xoay người, hỏi: “Cậu biết bọn họ ở đâu sao? Cậu biết bọn họ muốn làm gì không?”
Yến Minh Tu lắc đầu: “Tôi không biết…”
Hắn chỉ là một người hợp tác ngắn ngủi với bọn họ. Những người đó là thế lực còn sót lại của Tằng gia ở trong nước. Lúc đầu, hắn muốn về nước, muốn báo thù nên nghĩ hợp tác với ai cũng không quan trọng, chỉ cần báo thù được là được rồi.
Cho nên hắn cũng không hỏi xem những người đó muốn làm gì, bọn họ cũng chưa từng nói cho hắn nghe.
“Nếu không biết thì đi đi…”
Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: “Nếu có thể thì đi tìm Yến Minh Châu đi, hãy lựa chọn làm một người thường giống cô ta, sống qua những ngày bình thường… Tôi chết rồi, hận thù của cậu cũng tan, coi như là… trả lại cho cậu vụ tai nạn xe mà tôi đã gây ra cho cậu đi.”
Yến Thanh Ti xoay người bước lên xe.
Cô hy vọng trước khi độc phát tác, có thể gặp mặt Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong một lần.
Nhưng sao thời gian trôi qua lâu thế rồi mà độc vẫn chưa phát tác? Yến Thanh Ti nghi hoặc trong lòng.
Đang nghĩ, Yến Thanh Ti không chú ý tới động tĩnh xung quanh, đột nhiên bảo tiêu trong xe chạy ra, hét lên: “Tiểu thư, mau tránh ra…”