Bọn Arthur tới Lạc Thành lâu như thế mà vẫn không có hành động gì, Yến Thanh Ti vẫn luôn buồn bực và nghi hoặc không biết bọn họ định làm gì?
Nay xem như mọi chuyện đã rõ ràng, mục tiêu của bọn họ từ đầu tới cuối chính là Hạ An Lan, có lẽ còn trước cả khi Tô Trảm lấy được tin tình báo kia.
Sự an toàn của Hạ An Lan là quan trọng nhất, bọn Arthur muốn động thủ là rất khó tìm được cơ hội.
Cho nên, bọn họ muốn ra tay từ Yến Thanh Ti bên này. Trước đây bọn họ vẫn chưa hành động là vì đang chờ cơ hội. Yến Thanh Ti được bảo hộ rất nghiêm mật, bọn họ cũng không dễ dàng tiếp cận được.
Đại khái, sau khi bọn họ phát hiện ra mối quan hệ giữa Hạ An Lan và Nhạc phu nhân thì trực tiếp ra tay với bà luôn.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Yến Thanh Ti không khỏi lo lắng cho Hạ An Lan.
Cô biết Nhạc phu nhân quan trọng thế nào với Hạ An Lan, nếu thật sự bắt ông dùng mạng để đổi lấy mạng của Nhạc phu nhân, ông cũng sẽ không do dự.
Bọn Nhạc Thính Phong chắc cũng hiểu được vấn đề này nên mới nhanh chóng đến thủ đô.
Bọn Arthur cố gắng bày ra các thế cục giả có lẽ cũng vì muốn kéo dài thời gian, tranh thủ đi tới thủ đô trước.
Bọn hắn sẽ để mọi người nghĩ Nhạc phu nhân thật ở đây, chờ cảnh sát công phá nơi này, bọn họ đã đi tới thủ đô rồi.
Yến Thanh Ti lo lắng, muốn nhanh chóng khởi hành.
Giang Lai đuổi theo Yến Thanh Ti, chặn cô lại: “Thiếu phu nhân, cô đừng đi, thiếu gia đã đi rồi, cô… cô còn đang có thai.”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không được, tôi phải đi.”
Arthur và cô là chỗ quen biết, cô vẫn có một chút tín nhiệm với người bạn này. Cô hy vọng khi tới đó, mình có thể đàm phán với anh ta.
Giang Lai vẫn không chịu để Yến Thanh Ti đi: “Thiếu phu nhân, lúc sếp đi đã dặn dò tôi phải chăm sóc cho cô thật tốt. Chuyện phu nhân bị bắt cóc ngài ấy không dám nói với cô vì sợ cô lo lắng, dù sao bản thân cô vẫn là quan trọng nhất.”
Trước khi đi, Nhạc Thính Phong đã nói với Giang Lai rằng anh sợ chuyện này sẽ không giấu được Yến Thanh Ti nữa, nhưng có thể giấu được bao lâu thì cứ cố gắng giấu.
Dù thế nào cũng phải tận lực bảo vệ sự an toàn cho Yến Thanh Ti.
Nhưng Giang Lai không ngờ Yến Thanh Ti lại biết sớm như thế.
Yến Thanh Ti thở dài một tiếng: “Nhạc gia là một thể, không thể thiếu ai được.”
Trong nhà thiếu ai cũng không được, ai cũng là người quan trọng nhất.
Yến Thanh Ti muốn có một gia đình hoàn chỉnh.
Khó khăn lắm cô mới có được một gia đình, không ai có quyền phá hư hạnh phúc đó của cô.
Yến Thanh Ti nói: “Đừng khuyên tôi nữa, anh không khuyên được đâu.”
Vẻ mặt Giang Lai rất khó xử, lúc ông chủ nói với anh ta những lời kia, có lẽ trong lòng ông chủ cũng biết anh ta không khuyên nổi cô.
“Nhưng… nhưng… cô nhất định phải cẩn thận, cô tới gặp được sếp thì nhất định phải nói rõ với anh ấy là tôi đã ngăn cả cô rồi mà không được.”
Yến Thanh Ti cười nhẹ: “Được… Tôi biết rồi.”
Giang Lai nói: “Tôi đưa cô tới sân bay.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được…”
…
Nhạc Thính Phong, Tô Trảm, Ngự Trì cùng một đoàn người vội vã tiến vào thủ đô.
Máy bay hạ cánh, Ngự Trì liền liên hệ với Hạ An Lan báo cáo tình huống, sau đó nhanh chóng bố trí nhân thủ, tăng cấp bậc an toàn của Hạ An Lan lên tới ba sao. Anh ta là người chuyên bảo vệ Hạ An Lan, giờ mọi chuyện thế này, anh ta tất nhiên là người quan trọng nhất.
Sau khi Ngự Trì báo cáo xong, Hạ An Lan bảo anh ta đưa điện thoại cho Nhạc Thính Phong.