"Bác, có chuyện gì ạ?”
Hạ An Lan: “Thanh Ti đã biết mẹ con bị bắt cóc rồi, nó đã đi tìm Yến Minh Tu…”
Nhạc Thính Phong vừa nghe thấy chuyện này thì bật dậy, vì đang ở trong xe nên đầu va mạnh vào trần xe tạo ra một âm thanh rất lớn, mọi người nghe được còn cảm thấy đau. Nhưng anh lại như không để ý tới, vẻ mặt kinh hoảng: “Cái gì? Cô ấy đi tìm Yến Minh Tu? Không được, không được… con phải về ngay mới được. Dừng xe, mau, để tôi trở về…”
Hạ An Lan thở dài, tiểu tử này sao lại hấp tấp như thế chứ, ông lại nói: “Con bình tĩnh nghe bác nói xong đã. Yến Minh Tu không làm gì nó cả, ngược lại còn cứu mạng nó, có lẽ… giờ nó đang trên máy bay rồi.”
Nhạc Thính Phong nghe xong thì ngồi lại ghế, vừa rồi anh cảm thấy tim muốn bắn ra ngoài.
Anh ôm ngực thở phào một hơi: “Làm con sợ muốn chết… Sao cô ấy lại biết, ai nói với cô ấy?”
“Yến Minh Tu dụ nó đi tới… Ta đoán nó sẽ nhanh tới đây thôi, các con đừng quản chuyện gì cả, cứ bảo vệ Thanh Ti thật tốt là được rồi.”
Nhạc Thính Phong nói: “Cô ấy là vợ con, con đương nhiên phải bảo vệ cô ấy rồi, nhưng con cũng muốn cứu mẹ nữa.”
“Chờ các con trở về rồi hãy nói. Mẹ con hiện tại cũng không có gì nguy hiểm, bác cũng sẽ không để bà ấy gặp nguy hiểm.”
Buông di động ra, Hạ An Lan xoa xoa trán.
Thư ký đưa tới một ly trà, lo lắng nói: “Tiên sinh, hai ngày rồi ngài chưa nghỉ ngơi chút nào, nếu cứ thế này thì thân thể sẽ không chống đỡ được mất. Ngài nghỉ ngơi một chút đi, nhắm mắt một hồi thôi cũng được.”
Hạ An Lan bưng chén trà đặc lên nhấp một ngụm: “Tôi không sao, chờ xong chuyện rồi nghỉ ngơi cũng được. Tình huống hiện tại thế nào?”
“Tiên sinh, tình báo của chúng ta nói rằng bọn người kia bắt Phu nhân theo nhưng chưa tới thủ đô. Bọn họ không dám đi máy bay.”
Hạ An Lan gật đầu: “Thông báo xuống, không được ngăn cản dọc đường, để bọn họ thuận lợi tiến vào thủ đô.”
Bọn họ không dám đi máy bay thì ông sẽ mở đường cho họ, để họ tới đây bình yên đi.
Đến nơi này… hết thảy sẽ không do họ làm chủ nữa.
Thư ký liếc nhìn thời gian, 20 phút nữa sẽ lại có một cuộc họp quan trọng.
Anh ta lo lắng tiên sinh sẽ không trụ nổi mất. Từ lúc phu nhân bị bắt cóc tới giờ cũng không lâu lắm, nhưng anh ta cảm thấy rất giày vò.
Ngoại trừ lúc đầu rất tức giận, sau đó tiên sinh lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, cơ trí, thậm chí càng thêm tỉnh táo hơn trước, như thể việc phu nhân bị bắt cóc không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì tới ông ấy cả, nhưng… Anh ta là người ở gần tiên sinh nhất, anh ta biết tiên sinh đang lo lắng tới chừng nào, từ lúc đó tới giờ ông ấy chưa từng nghỉ ngơi lấy một phút.
…
Nhạc phu nhân bị trói chặt tay chân, ngồi ở sau xe, lái xe là Stuart Mill, bọn họ vừa thuận lợi đi qua trạm thu phí cao tốc.
Anh ta nói: “Với tốc độ này, chắc là… rạng sáng chúng ta có thể đến nơi.”
Arthur nhìn ra ngoài cửa sổ, càng đi về phía bắc càng lạnh, càng hiu quạnh.
Anh thản nhiên nói: “Đúng thế, thật nhanh…”
Stuart hỏi: “Lão thái thái, sắp được gặp tình nhân của bà rồi, bà có vui không?”
Nhạc phu nhân nghiêm mặt đáp: “Phiền toái gọi ta là phu nhân… Còn nữa, tình nhân của tôi không già, so với mao đầu tiểu tử như các cậu thì có mị lực hơn nhiều. Các cậu không bằng một sợi tóc của ông ấy.”
“Xem ra bà rất thích ông ấy nhỉ?”
Nhạc phu nhân hếch cằm: “Vô nghĩa, bà đây sống tới ngần này tuổi rồi, vất vả lắm mới coi trọng một người đàn ông, tất nhiên là rất thích rồi.”