"Chúng tôi không lãng phí đạn pháo của ông nữa. Trên xe có bom hẹn giờ, tôi sẽ khởi động. Ông cứ đứng đó nhìn người ông yêu chết trước mặt mình đi.”
Stuart lấy ra một cái điều khiển từ xa, sau đó bấm vào nút đỏ khởi động.
Sau khi ấn khởi động, lại ném chiếc điều khiển ra ngoài.
Điều khiển rơi xuống đường, vỡ thành hai nửa.
Nhạc phu nhân cảm thấy mình nghe được cả âm thanh mồ hôi rơi: “Này, tôi nói rồi, cậu hãy cho tôi một viên đạn để tôi chết toàn thây cơ mà, cậu làm gì thế hả? Tôi không muốn tan xác với các cậu đâu.”
Stuart không để ý, nói: “Thời gian đếm ngược là 15 phút, ngài tổng thống, các ông còn 15 phút thôi. Nếu ông còn nửa điểm tình nghĩa với người phu nữ này thì hãy dùng mạng của ông để đổi bà ấy về. Dù sao chúng tôi cũng chỉ muốn ông chết, tôi không muốn làm bị thương người vô tội.”
Stuart vốn muốn lợi dụng Nhạc phu nhân uy hiếp Hạ An Lan, để ông tự sát, nhưng hiện tại anh ta không thể nắm chắc được mục đích này nữa.
Anh ta cảm thấy, Hạ An Lan rõ ràng là một người ích kỷ, so với người mình yêu, có lẽ ông ta yêu quý địa vị, tiền đồ của mình hơn.
Tuy rằng không chắc chắn nhưng Stuart vẫn cứ nói ra, dù thế nào, đã đi tới bước này, những gì nên làm anh ta cũng đã làm rồi.
Nếu thật sự vẫn không được, vậy chỉ có thể chết thôi.
Nhạc Thính Phong kinh hãi trong lòng, vội vàng nhìn Hạ An Lan, làm sao đây?
Cái này không giống đóng kịch nữa rồi. Bom đã khởi động, mẹ nó, hiện tại mạng của mẹ rất nguy ngập, không hành động là sẽ chết thật đó!
Nhạc Thính Phong sốt ruột nói: “Này, Hạ An Lan, bên trong xe là mẹ tôi đó, ông từng thật sự yêu bà ấy, chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn bà ấy chết trước mặt mình sao?”
Lời này của anh không còn là đóng kịch nữa, đây là nói thật.
Anh thực sự không tin Hạ An Lan có thể mặc kệ mẹ mình, nhưng thế thì phải hành động ngay đi chứ?
Hạ An Lan siết chặt tay, không nhìn Nhạc Thính Phong.
Sau đó, mọi người nghe thấy âm thanh trong trẻo, lạnh lùng của ông: “Tốt… Nếu đã như vậy, nhóm các cậu cứ chậm rãi chờ chết đi, cũng đỡ chúng tôi phải mất công.”
“Mọi người lưi về phía sau, để xe lại, chờ phát nổ xong sẽ quay lại thu thập tàn cục.”
Thanh âm của Hạ An Lan cực kỳ vô tình, so với tuyết đang rơi còn lạnh hơn.
Nhạc phu nhân nghe nói vậy thì sửng sốt…
Vài giây sau, bà kêu to: “Hạ An Lan…”
Lần này Nhạc phu nhân không mắng chửi gì cả, thanh âm khàn khàn chỉ gọi tên ông.
Chẳng lẽ ông ấy thật sự mặc kệ bà? Chẳng lẽ ông ấy vô tình đến vậy ư?
Ông ấy có thể vì tính mạng, vì địa vị của mình mà vứt bỏ bà ư?
Nhạc phu nhân không tin mắt nhìn người của mình lại kém như thế.
Nhạc Thính Phong oán hận liếc nhìn Hạ An Lan một cái, anh đi tới trước hai bước: “Tôi sẽ thay người, các anh thả mẹ tôi ra, tôi tới… Tôi sẽ làm con tin của các anh…”
Stuart luôn quan sát hành vi của mọi người, cảm thấy chẳng có gì không đúng, tất cả đều rất thật.
Anh ta nói: “Anh làm sao so được với mẹ của anh. Nếu để vợ anh tới đổi, có lẽ tôi sẽ thay đổi ý kiến.”
Anh ta hơi hối hận vì đã bắt Nhạc phu nhân. Lúc trước nên bỏ thêm chút công sức bắt Yến Thanh Ti mới đúng. Cô là cháu gái của Hạ An Lan, có quan hệ huyết thống với ông, ông sẽ không thể nào mặc kệ, không quan tâm cháu mình?
Anh ta vừa nói dứt lời, chợt nghe một giọng nói trong trẻo vang lên: “Tốt… Vậy tôi tới đổi.”
Mọi người sửng sốt, xoay người đã thấy Yến Thanh Ti từ trên xe bước xuống, đi về phía bọn họ.