Thanh âm vang lên trong không khí tĩnh mịch làm cho nó trở nên vang dội hơn hết trong lòng người.
Nhạc Thính Phong theo phản ứng bảo hộ Yến Thanh Ti ở trong lòng, mặc kệ chuyện gì xảy ra, anh luôn hy vọng có thể bảo vệ cô một cách tốt nhất.
Nhưng lúc này anh đang rất lo lắng, không biết có thể bảo đảm cho cô bình an được hay không?
Nhạc phu nhân nghe thấy thanh âm này thì cảm giác trái tim nảy lên, trước mặt tối sầm, lập tức ngất đi. Hạ An Lan nhanh nhẹ đỡ lấy bà.
Nhạc phu nhân nhắm nghiền hai mắt, thực sự đã không còn tỉnh táo nữa.
Hạ An Lan đưa bà cho thư ký đứng sau: “Mau, đưa phu nhân tới bệnh viện.”
Thư ký nhanh nhẹn đỡ lấy Nhạc phu nhân, đưa bà lên xe.
Hạ An Lan ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trong xe truyền ra tiếng cười không khống chế được của Stuart: “Ông nhìn đi, nổ rồi!”
Khóe môi Hạ An Lan cong lên: “Đúng thế, nghe thật vang dội.”
Stuart hô: “Hạ An Lan, một nhà ba người cháu gái ông đều đã chết như vậy, chẳng lẽ ông không hối hận…” Lời còn chưa dứt, Stuart đột nhiên dừng lại không nói nữa, vì anh ta đã nhận ra một chuyện cực kỳ quan trọng.
Không đúng, nếu đã nổ sao giờ còn nói chuyện được?
Sao mình vẫn còn có ý thức?
Sao mình không cảm thấy đau?
Bom cài trên xe có uy lực rất lớn, một khi nổ mạnh sẽ bị nổ dữ dội, cùng lắm chỉ còn lại bánh xe bị bắn ra, mà bọn họ trong nháy mắt cũng sẽ chết ngay, làm gì còn mạng mà nói chuyện chứ?
Stuart nhìn bốn phía, nhìn nhìn các xe xung quanh, mẹ nó… hoàn toàn không hư hao gì?
Không đúng, sao lại thế này, không khoa học chút nào?
Vừa rồi anh ta đã mang quyết tâm muốn chết, nhưng giờ sao lại không chết được thế này?
Chẳng lẽ bom kia là giả? Stuart run run hai tay… Rốt cuộc là sao? Rõ ràng là có nổ mà?
Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti lúc này cũng mới phản ứng lại, hai người nhìn vào mắt nhau.
Yến Thanh Ti nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Hạ An Lan, không trách ông vẫn không chịu thỏa hiệp, làm ra bộ dáng bội bạc, không cứu Nhạc phu nhân, xem ra tất cả đều ở trong tầm khống chế của ông ấy.
Nhạc Thính Phong thở phào một hơi, vừa rồi anh đã mang tâm lý chết chắc, trong lòng chỉ hối hận đáng lẽ không nên để Yến Thanh Ti lên xe, giờ xem ra bọn họ đúng là không bị sao cả.
Lão hồ li chính là lão hồ li.
Yến Thanh Ti quay đầu nhìn Arthur, anh rất bình tĩnh ngồi đó, không nhúc nhích gì, y như một pho tượng.
Stuart vò đầu bứt tai: “Sao lại thế này… Sao lại thế này? Sao lại không nổ, sao lại không nổ chứ?”
Hạ An Lan cười nhẹ: “Tôi chờ mong bom của các cậu nổ, không ngờ… Thì ra cũng chỉ nghe một tiếng vang như thế, còn không? Tiếp tục đi!”
Stuart kêu lên: “Hạ An Lan, nhất định là do ông động tay động chân gì đúng không? Nhất định do ông…”
“Làm sao có thể sơ sót được? Bom là tôi cài, thời gian là tôi định?”
Stuart cảm thấy chuyện này rất quỷ quái, xe chứa bom do anh ta gắn lên, ngay cả Arthur cũng không biết. Quả bom này do anh ta tự tạo, lúc cài lên xe đã kiểm tra rất cẩn thận, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Một đường này luôn là anh ta lái xe, dọc đường cũng không dừng lại nghỉ ngơi, cho dù có dừng thì cũng không ai có thể tráo đổi bom trước mắt anh ta được?
Chẳng lẽ thật sự là do thuốc nổ không nhạy?
Hạ An Lan liếc mắt nhìn đồng hồ: “Sắp 3 giờ rồi, các cậu đã lãng phí rất nhiều thời gian của tôi. Tôi chờ mong như thế mà các cậu chỉ cho tôi xem một trò cười mà thôi.”