Thế nhưng bà nội Arthur đã chết, ông thật hi vọng cậu ta biết được điều gì đó.
Arthur suy nghĩ một chút mới nói: "Tôi đoán có lẽ là vậy, bà nội lúc sắp chết, thần trí kỳ thực đã không tỉnh táo lắm, lúc nói tiếng Trung lúc nói tiếng Anh... tôi nghĩ bà đã phát điên, không đúng, từ trước bà ấy luôn luôn điên rồ như thế, tôi nghe được sự không cam lòng trong những lời bà nói, đại khái là... bà muốn trả thù Hạ gia, nhưng Hạ gia lại càng ngày càng tốt, bà ấy không làm được gì..."
Hạ lão gia tuy bình thường nhưng cũng không phải là loại người vô năng, trên thì có bóng cha già, dưới thì con trai không chịu thua kém.
Chỉ trong vòng mấy chục năm, Hạ gia đã trở thành gia tộc vững mạnh nhất cả Hoa Hạ, không cách nào rung chuyển.
Bà nội Arthur muốn báo thù cũng hoàn toàn bất lực.
Arthur mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
Hạ An Lan nhìn ra sự do dự của anh: "Nói đi, không cần lo lắng, người đã chết hết rồi, tôi chỉ muốn biết rõ chân tướng thôi."
Nhiều năm như thế, những người biết chuyện đa phần đều đã chết.
Giờ cái Hạ An Lan cần là chân tướng mọi chuyện, trả lại công đạo cho em gái, cho gia đình ông.
Ông không thể để em gái ông chết oan uổng như thế, chết một cách không minh bạch như thế...
Arthur trầm ngâm nghĩ ngợi một hồi mới nói: "Sau khi bà nội mất, tôi chỉnh lý di vật của bà ấy, phát hiện bà có một quyển nhật ký, có một bộ phận đã bị hỏng, được ghi bằng tiếng Trung... Lúc đó tôi cũng không biết biết Trung, vừa tra từ điển vừa dịch, chỉ là nhật ký bị thiếu khá nhiều, cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng... căn cứ vào những lời bà nội trước khi chết nói thì có thể đoán bà vẫn luôn biết chuyện của mẹ Thanh Ti và sự tồn tại của cô ấy nữa... Cứ cách một thời gian bà lại đem những chuyện hai mẹ con họ gặp phải ghi lại... từ trong câu chữ thôi có thể cảm nhận được sự vui vẻ của bà."
Hạ An Lan sắc mặt âm trầm, nói như vậy bà nội Arthur biết hết tất cả từ lúc chuyện bắt cóc đến quãng thời gian lưu lạc ở nông thôn...
Bà vẫn luôn nhìn, nhìn Tiểu Ái xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác, thật vất vả lớn lên lại lấy người không thuộc về mình, về sau lại bị gã hại chết... bà ta không chỉ nhìn mà còn nhúng tay vào khống chế tất cả y như chơi cờ, đùa bỡn mạng sống của con bé.
Trái tim Hạ An Lan như bị ai đó bóp chặt, vô cùng khó chịu.
Ông hỏi: "Vì sao... nếu muốn báo thù, vì sao bà ta không giết chết Tiểu Ái, vì sao... không giết chết Thanh Ti?"
Arthur nhìn Hạ An Lan mặt mũi tái nhợt, cúi đầu nói: "Tôi đoán... đại khái là bà nội cho rằng, các người hại chết cha mẹ người thân của bà, bà hận các người tới độ có giết người cũng vô pháp thỏa mãn sự hận thù của bà. Sở dĩ bà muốn mẹ Thanh Ti bị người ta chà đạp, sỉ nhục, sống một cuộc sống thấp hèn, giãy giụa trong đau khổ, bị phản bội... là vì... vì muốn cảm nhận được sự vui vẻ trong sự đau khổ của mẹ Thanh Ti, cảm nhận được sự vui vẻ của việc báo thù."
Hạ An Lan cúi đầu che mắt, ánh mắt ông chua xót...
Tiểu Ái...
Trong đầu ông tất cả đều là hình ảnh khi con bé mới tròn 5 tuổi, ông không dám nghĩ tới cuộc sống sau đó của nó....