Nói xong, Quý Miên Miên chậm rãi xoay người, cô cắn môi, gõ gõ đầu, vừa rồi đáng lẽ nên chờ một chút rồi hãy vào.
Vừa rồi thấy Mộ Dung Miên để trần nửa thân trên, phía dưới chỉ quây bằng một chiếc khăn tắm, tóc ẩm ướt, hình ảnh quả thực đẹp vô cùng.
Quả nhiên là mỹ nhân, dù không mặc gì cũng rất đẹp.
Nhưng… Quý Miên Miên cắn môi, cô thấy trên người Mộ Dung Miên có rất nhiều vết sẹo, to nhỏ đủ cả, thoạt nhìn rất ghê người.
Một lát sau, sau lưng vẫn không có động tĩnh gì, Quý Miên Miên không biết anh đã mặc xong quần áo hay chưa. Anh không nói lời nào, cô không dám động đậy.
Phải mất tới nửa giờ, Quý Miên Miên mới nghe thấy sau lưng truyền tới âm thanh của Mộ Dung Miên: “Xong rồi.”
Quý Miên Miên xoay người đối mặt với Mộ Dung Miên, anh mặc quần áo thể thao màu trắng, thoạt nhìn rất đẹp.
Quý Miên Miên si ngốc nhìn anh, cô muốn từ trên người anh tìm ra đặc điểm để xác nhận.
Nhưng khuôn mặt của anh, vì sao…
Mộ Dung Miên ngồi xuống, chỉ vào đối diện: “Ngồi đi.”
Quý Miên Miên đi tới và ngồi xuống. Mỗi lần thấy Mộ Dung Miên, trái tim của cô đều đập rất nhanh, rất kịch liệt, còn mang theo sự đau đớn như bị xé rách, nhưng cho dù thế nào, cô cũng rất vui bởi ít nhất cô còn cảm giác được trái tim mình vẫn đang đập.
Ít nhất, cô cũng có chút hy vọng nhỏ nhoi.
Cô không biết tại sao mình lại có cảm giác mãnh liệt như thế, nhưng cô không ngăn cản được mình muốn tới gần, muốn đối tốt với anh.
Quý Miên Miên hỏi: “Anh… Vết sẹo trên người anh…”
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: “Không còn đau nữa… ăn không?”
Quý Miên Miên lắc đầu.
“Cùng ăn đi.”
“Nhưng…”
Mộ Dung Miên ngắt lời cô: “Chị Mạch đã nói với cô rằng cô tạm thời làm trợ lý cho tôi chưa?”
Quý Miên Miên kinh ngạc: “A…”
“Sao, chẳng lẽ chị ấy chưa nói với cô à?”
Quý Miên Miên cắn môi: “Tôi… là trợ lý của chị Thanh Ti, dù thế nào chị ấy cũng phải được chị Thanh Ti cho phép đã rồi mới nói với tôi được.”
Quý Miên Miên mở bữa sáng ra, có trứng chiên, có bánh bao nhỏ, có cả cháo bí đỏ.”
Anh nói: “Không quan trọng, chị ta đã đồng ý rồi, làm trợ lý của tôi thì phải nghe theo tôi.”
Quý Miên Miên động động môi: “Nhưng mà nếu tôi đi theo anh thì chị Thanh Ti phải làm sao?”
“Gần đây không phải cô ấy đang nuôi con nhỏ, không đi làm sao?”
Quý Miên Miên trong lòng vừa động: “Anh… làm sao mà biết?”
“Chị Mạch nói.”
Mộ Dung Miên đưa đôi đũa duy nhất cho Quý Miên Miên, cô do dự một chút rồi nhận lấy: “Anh nếm thử xem, đây toàn là đồ mà trước kia anh…”
Quý Miên Miên đột nhiên im bặt, cô lại bối rối chuyển lời: “Đây đều là… lúc nãy thức ăn còn nóng… giờ lại nguội rồi… có lẽ không thể ăn được…”
Cô muốn nói đây đều là những món trước kia anh thích, nhưng cô không dám.
Trong lòng cô rất sợ hãi, có chút băn khoăn, cái gì cũng không dám nghĩ, cô chỉ mong có thể được nhìn thấy anh, chỉ mong anh không biến mất.
Mộ Dung Miên dường như không nghe thấy những gì Quý Miên Miên nói, đáp: “Không sao.”
Lúc ăn sáng, Quý Miên Miên vẫn quan sát Mộ Dung Miên, động tác của anh rất tao nhã, vừa thấy đã biết là người được hun đúc từ các lễ nghi quý tộc, nhìn không ra điểm nào thất thố cả.
Quý Miên Miên siết chặt đôi đũa, trừ bỏ cảm giác mãnh liệt không áp chế nổi ra, trên người anh không còn điểm nào có thể liên hệ được tới Diệp Thiều Quang nữa.
Hốc mắt Quý Miên Miên hơi cay, cô vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa, cô sợ nhìn thêm một chút thì sẽ không nhịn được mà lại rơi nước mắt.