Quý Miên Miên thực sự không biết bữa sáng này có vị như thế nào, cô buông đũa xuống, hỏi: “Hôm nay… có gì cần tôi làm nữa không?”
Mộ Dung Miên nói: “Thu thập hành lý cho tôi.”
Quý Miên Miên hoảng hốt: “Anh phải đi?”
“Đúng.”
“Đi đâu?”
Mộ Dung Miên nhìn cô, khóe môi cong lên: “Chuyển chỗ, chị Mạch thuê nhà cho tôi.”
Quý Miên Miên thở phào trong lòng, tốt rồi… không phải đi hẳn.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra vừa rồi mình đã phản ứng hơi quá, vội vàng cúi đầu: “Vậy… Tôi đi thu thập hành lý cho anh, đồ của anh đâu?”
Mộ Dung Miên chỉ chỉ, cô nhanh chóng đi qua.
Quý Miên Miên thu thập hành lý, Mộ Dung Miên gọi cho chị Mạch: “1 giờ nữa tới đón tôi, hành lý của tôi thu thập xong rồi.”
“Được, chút nữa chị sẽ tự tới, đúng rồi, chuyện của Miên Miên…”
Mộ Dung Miên nói thẳng: “Cô ấy đang dọn hành lý cho tôi, chị cứ tới đây đi.”
Chị Mạch… Tôi…
Đến lúc cúp máy rồi chị Mạch vẫn không biết nói gì, không ngờ cậu ta đã gọi người tới rồi. Sao cậu ta lại có thể gọi người tới thuận buồm xuôi gió thế được chứ?
Chị Mạch ngẫm lại, tốt nhất đừng để Quý Miên Miên và cậu ta ở chung với nhau riêng quá lâu, nhỡ phát sinh chuyện gì thì sao?
…
Không bao lâu sau, Mộ Dung Miên nói: “Đi thôi.”
Quý Miên Miên muốn mang đồ ra ngoài thì bị anh ngăn lại, cô hỏi: “Sao thế? Còn quên gì à?”
Mộ Dung Miên không nói gì, chỉ trực tiếp cướp lấy va li từ trong tay cô, sau đó xách ra cửa.
Quý Miên Miên sửng sốt, anh…
Mộ Dung Miên đứng ngoài cửa nói: “Không định đi à?”
Quý Miên Miên tỉnh táo lại, thản nhiên cười, hóa ra anh vẫn đau lòng cô.
Xuống dưới lầu thì gặp được chị Mạch.
Chị Mạch nhìn hai người, nhìn vẻ mặt tươi cười của Quý Miên Miên thì chị không khỏi thở dài, lâu lắm rồi chưa thấy con bé cười như thế.
Dù thế nào, Mộ Dung Miên có thể làm cho Quý Miên Miên một lần nữa nở nụ cười, đây là sự thật không thể chối cãi, chỉ hy vọng là chị lo lắng quá nhiều thôi.
Quý Miên Miên không biết nơi chị Mạch thuê cho Mộ Dung Miên cũng chính là nhà của Lãnh Nhiên, vì thế khi thấy đường đi càng lúc càng quen thuộc thì trong lòng buồn bực. Chờ xe tiến vào tiểu khu, cô hỏi: “Chị Mạch, chị đưa em về à?”
“Không phải… Chuyện là…”
Chị Mạch nói: “Nơi ở của Mộ Dung là nhà của Lãnh Nhiên ở cạnh nhà em đó.”
Hiện tại chị hơi hối hận, đây không phải là tạo điều kiện cho họ gần nhau à?
Ai nha… Hôm qua không nghĩ được nhiều như thế.
Từ trong thang máy đi ra, Quý Miên Miên chỉ chỉ vào nhà mình, ánh mắt đầy chờ mong nói với Mộ Dung Miên: “Tôi… ở cạnh nhà anh, đây là… nhà của tôi!” Nhà của chúng ta đó!
Mộ Dung Miên như không phát hiện ra ánh mắt của cô. “Ồ… Tốt quá, đưa cơm có thể tiện hơn rồi.”
Ánh sáng trong mắt Quý Miên Miên hơi ảm đạm.
Lãnh Nhiên không ở nhà, chị Mạch đưa chìa khóa cho Mộ Dung Miên xong thì cảm thấy không còn việc gì để ở lại đây nữa, nhưng chị vẫn lo lắng cho Quý Miên Miên.
Vì thế chị muốn mang cả người đi luôn, bèn nói: “Bạn cùng phòng của em toàn quay phim bên ngoài suốt, rất ít khi trở về, là một người rất dễ ở chung. Em nghỉ ngơi đi, làm quen với chỗ này, chị đi trước đây.”
Mộ Dung Miên gật đầu.
“Miên Miên, đồ hóa trang của em tới rồi, về phòng làm việc đi.”
Quý Miên Miên đang định đi thì cổ tay đã bị người ta bắt lấy. “Cô ấy không thể đi.”
Sự lạnh lẽo nơi cổ tay làm cho Quý Miên Miên run lên một chút.
Chị Mạch khó xử: “Nhưng… Giờ em còn chưa chính thức bắt đầu làm việc, phòng làm việc bên kia vẫn cần cô ấy hỗ trợ, cho nên…”
Mộ Dung Miên nắm chặt cổ tay Quý Miên Miên, nhìn chị Mạch, lạnh lùng nói: “Hiện tại cô ấy là người của tôi.”