Yến Thanh Ti ngồi trong phòng hóa trang một lúc lâu, nghĩ tới những hành động và lời nói của Mộ Dung Miên lúc nãy, sau đó đứng dậy rời đi.
Trong phòng chụp, nhiếp ảnh gia đang chụp cho Mộ Dung Miên, giải thích cho anh các cách tạo hình, bảo anh cười.
Nhưng dù anh ta có nói thế nào thì trên mặt Mộ Dung Miên vẫn là vẻ lãnh diễm, cao quý.
Không chịu tạo hình cũng không chịu cười, đứng trước ống kính không hề phối hợp một chút nào.
Chị Mạch đi tới bên người Yến Thanh Ti: “Nói với cậu ta cái gì thế?”
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn Quý Miên Miên, cô đang si ngốc nhìn Mộ Dung Miên, ánh mắt thực làm người ta lo lắng.
Cô đáp: “Chỉ nói mấy câu thôi, nhìn xem tiểu sư đệ này là người thế nào?”
“Em nói xem, nhân phẩm tên này thế nào, có thể để Miên Miên tới gần không?”
Yến Thanh Ti thở dài: “Dù chị có lòng muốn cản thì cũng không cản được đâu.”
Đối với Quý Miên Miên mà nói, Mộ Dung Miên thật sự là một khối nam châm hấp dẫn cô, kéo cô tới gần, không ai ngăn cản được.
Chị Mạch lo lắng: “Nhưng nếu là một tên khốn thì sao?”
Yến Thanh Ti mỉm cười: “Cặn bã thì dễ nói rồi.”
Nếu chỉ là một tên cặn bã thì quá dễ dàng thu thập, nhưng người này… không phải…
Chị Mạch thở phào một hơi: “Vậy đi, để cậu ta kéo Miên Miên ra khỏi đoạn tình cảm kia, coi như cũng là làm một chuyện tốt.”
“Sợ là sợ so với cặn bã thì càng khó đối phó…”
Chị Mạch kinh hô: “A…”
Yến Thanh Ti nghĩ nghĩ: “Hôm nay không phải có một tạp chí muốn chụp ảnh bìa sao, để anh ta chụp với em đi.”
“Nhưng một giờ sau em phải chụp rồi, giờ tự nhiên đổi, sợ là bên tạp chí không đồng ý.”
Tạp chí kia chuyên chụp ảnh bìa là các nữ ngôi sao, phong cách và đạo cụ đã chuẩn bị xong, giờ đột nhiên thêm người sợ là không ổn.
“Đổ một đống tiền vào mà chỉ nhét thêm một người, được lợi lớn như thế bọn họ còn ý kiến sao?” Yến Thanh Ti vỗ vỗ thắt lưng béo phì của chị Mạch. “Hơn nữa, em cho chị mặt mũi như thế, giúp chị nâng đỡ người mới, trong lòng chị không phải vui tới nở hoa rồi ấy chứ.”
Chị Mạch cười ha ha: “Vẫn là Thanh Ti hiểu chị nhất, vậy chị đi liên hệ.”
Lúc đầu, tạp chí bên kia còn không đồng ý, nhưng sau đó khi thấy ảnh của Mộ Dung Miên thì lập tức dẹp hết mọi oán hận, chỉ mong chụp nhanh chóng vì sợ bên này đổi ý.
Tạp chí ban đầu định để Yến Thanh Ti chụp một bức cổ trang cung đình, nhưng sau khi nhìn thấy Mộ Dung Miên liền thay đổi chủ đề luôn.
Lo lắng hai người khí chất không hòa hợp nên để họ mặc một bộ đồ tình lữ ma cà rồng, môi đỏ tươi, trang phục màu khói, da trắng như tuyết, lúc nhiếp ảnh gia chụp hình thì máy kêu tanh tách liên tục, miệng không ngừng tấm tắc khen đẹp.
Hình ảnh này không cần chỉnh sửa cũng có thể lên mặt báo rồi.
Sau khi chụp xong, Yến Thanh Ti nói: “Miên Miên, qua đây.”
Quý Miên Miên đi tới: “Chị, sao thế?”
“Chị muốn đi dạo phố, thu thập một chút rồi đi với chị.”
“Vâng…” Quý Miên Miên luôn mặc định mình là trợ lý của Yến Thanh Ti, chỉ cần Yến Thanh Ti có việc thì cô chẳng để tâm những người khác nữa, phục vụ nữ thần là ưu tiên số một.
Sắc mặt Mộ Dung Miên phát lạnh, há mồm muốn gọi Quý Miên Miên lại.
Nhưng còn chưa nói ra thì Yến Thanh Ti đã ghé vào tai anh, nhẹ giọng nói: “Anh đã không phải Diệp Thiều Quang thì tại sao tôi phải nhường Quý Miên Miên cho anh. Nếu anh không phải anh ta, vậy chẳng có lý do gì để cướp lấy tình yêu của con bé. Anh muốn làm Mộ Dung Miên thì cứ làm Mộ Dung Miên đi, Quý Miên Miên chẳng liên quan gì tới anh hết."