Cô dỗ dành: “Con trai yêu quý đừng nóng vội, mẹ đi rửa tay đã…”
A, đúng rồi, Hạnh Nhân còn rất thích được mẹ hôn hít.
Dù nó đang không vui thế nào, chỉ cần được hôn một cái là lại cười rộ lên, thật sự là một đứa nhỏ dễ dỗ dành.
Nhưng lần này có lẽ do đói bụng quá nên hôn cũng không ăn thua.
Nhất là thấy mẹ đã về, nghĩ tới việc có thể ăn, thế nhưng mẹ lại chạy mất là sao?
Hạnh Nhân sửng sốt một chút, ý thức được mình bị vứt bỏ lần nữa, thế là lại gào lên một trận.
Cũng chẳng giống mọi lần nước mắt cá sấu, lần này nó khóc thật.
Nhạc Thính Phong bị tra tấn tới mức lỗ tai đau nhức: “Thằng nhóc thối này, mẹ đi rửa tay rồi sẽ về, mày xem mày có tiền đồ gì không hả, chẳng phải chỉ là ăn muộn một chút thôi sao?”
Hạnh Nhân dù mới chỉ có năm tháng tuổi nhưng lại rất thông minh, từ lúc hai tháng đã nghe ra là người ta có phải đang trách mắng mình hay không.
Nhạc Thính Phong vừa dứt lời nó lại càng khóc to hơn.
Yến Thanh Ti nghe thấy tiếng con khóc, vội vàng lau khô tay rồi chạy ra.
“Mẹ tới đây rồi, đừng khóc…”
Hạnh Nhân được Yến Thanh Ti ôm vào lòng, vừa khóc vừa dúi mặt vào ngực cô.
Rốt cuộc cũng được ăn, nó bú lấy bú để, nhưng thỉnh thoảng vẫn nấc cụt đầy tủi thân làm cho Yến Thanh Ti vừa đau lòng lại vừa buồn cười.
Thằng nhóc này sao tính tình lại không kiên nhẫn như vậy chứ?
Rốt cuộc con cũng nín, Nhạc Thính Phong thở dài một hơi: “Bà xã, em nói xem nó giống ai chứ?”
Yến Thanh Ti lườm anh một cái: “Chắc chắn là giống anh rồi. Chẳng lẽ giống người khác à?”
“Mặt thì giống anh, nhưng mà tính cách thì…”
“Ha ha… Mẹ nói, Hạnh Nhân rất ngoan, ngoại trừ không thể nhịn đói ra thì lúc nào cũng tốt, so với anh trước đây thì tốt hơn gấp mấy chục lần. Mẹ nói, trước đây anh chẳng bao giờ chịu ngủ, toàn quấy đêm, hành hạ bà…”
Đang nói, Tiểu Hạnh Nhân dừng lại, không ăn, ngửa đầu nhìn cô, Yến Thanh Ti vội vàng dỗ dành: “A a, ngoan, không phải nói con đâu, mẹ đang nói ba con, ba con chẳng ngoan chút nào, Hạnh Nhân của mẹ là ngoan nhất, mau ăn đi.”
Nhạc Thính Phong sờ sờ mũi, vội lảng sang chuyện khác: “Hôm nay đã gặp Mộ Dung Miên chưa, có suy nghĩ gì không?”
Yến Thanh Ti: “Em cảm thấy giống như chúng ta phỏng đoán, hình như anh ta có nguyên nhân không thể nói cho bất kỳ ai.”
“Không thể nói nhưng vẫn quay về, rõ ràng là vẫn luyến tiếc Quý Miên Miên.”
Yến Thanh Ti có chút vô lực: “Có cách nào… để xác định anh ta và Diệp Thiều Quang có phải là một người hay không nhỉ? Cho dù anh ta không thừa nhận thì em cũng yên tâm để Miên Miên đi theo anh ta.”
Nhạc Thính Phong nghĩ nghĩ: “Thực ra… có một cách.”
“Anh nói đi…”
“Ngày mai em tới văn phòng, tìm cách lấy tóc, nước bọt, máu hay cái gì mà có thể để người ta kiểm tra ADN của Mộ Dung Miên một chút.”
Yến Thanh Ti nhíu mày: “Anh muốn kiểm tra để so sánh với ADN của Diệp Thiều Quang sao? Nhưng Diệp Thiều Quang không để lại cái gì để check ADN, làm sao mà so sánh đây?”
“Trước đó, Diệp Kiến Công đổ tội cho Diệp Thiều Quang giết người, không phải anh ta bị giam giữ trong cục cảnh sát một thời gian sao? Lúc đó cục cảnh sát đã lấy mẫu ADN của anh ta rồi, giờ chỉ cần lấy được mẫu vật của Mộ Dung Miên là có thể so sánh được ngay.”
Mắt Yến Thanh Ti sáng lên, một tay kéo cổ Nhạc Thính Phong xuống, hôn lên mặt anh một cái: “Đúng thế, ông xã, anh quá thông minh.”