Cô cười ngọt ngào với Mộ Dung Miên, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, giống hệt nụ cười đầy phấn chấn, đầy sức sống của một Quý Miên Miên không bao giờ khóc trước đây.
Mộ Dung Miên nhìn cô rời đi, trong lòng anh thực sự là vừa cảm thấy vui sướng, lại vừa cảm thấy chua sót vô cùng.
Đây là nụ cười mà anh thích, là nụ cười anh vĩnh viễn khắc sâu trong lòng, dù trải qua bao nhiêu chuyện cũng không thể nào phai mờ trong trí nhớ được.
Nó giống như ấn ký khắc sâu vào linh hồn vậy.
Lãnh Nhiên ở bên ngoài nghe thấy tiếng Quý Miên Miên đi ra, vội vàng chạy trốn sang một bên.
Quý Miên Miên ra cửa, thấy Lãnh Nhiên đứng ở đó không xa, dáng điệu rất khả nghi, sau khi thấy cô lại có phần kích động.
Quý Miên Miên buồn bực: “Anh… ở đây làm gì?”
Lãnh Nhiên chột dạ, hắng hắng giọng: “Không… không có gì, vừa mới ra ngoài, định đi uống nước.”
Quý Miên Miên đánh giá cậu một hồi, thấy ánh mắt cậu không dám nhìn thẳng vào mình thì lại nói: “Lãnh Nhiên, không phải anh… nghe lén chúng tôi nói chuyện đấy chứ?”
Lãnh Nhiên lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không phải… Tôi là loại người đó ư?”
Quý Miên Miên cười cười: “Đúng thế, anh không phải loại người như vậy… Nhưng, dù có nghe được cũng chẳng sao cả…”
“Cô…” Lãnh Nhiên vừa rồi không nghe đầy đủ câu chuyện, nhưng anh vẫn có mắt nhìn, từ sau khi Mộ Dung Miên tới đây thì Quý Miên Miên như người chết sống lại, giống như tấm gương phủ đầy bụi bặm đột nhiên sáng lóa lên, tràn đầy năng lượng sống.
Điều này làm cho Lãnh Nhiên thấy vui nhưng cũng thấy buồn bực.
Bởi vì điều này có nghĩa là anh chẳng còn cơ hội nào tới gần cô nữa cả.
Không có Diệp Thiều Quang thì lại tới một Mộ Dung Miên.
Lời tỏ tình vẫn chưa kịp nói ra, bây giờ lại phải tiếp tục che giấu.
Lãnh Nhiên hối hận, sớm biết như thế thì nên nói sớm một chút mới đúng.
Nhưng… nói sớm một chút thì sẽ có kết quả ư?
Lãnh Nhiên biết, nói sớm hay nói muộn thì cũng không có kết quả gì.
Nhưng anh vẫn chán nản, vì sao Mộ Dung Miên vừa xuất hiện thì Quý Miên Miên liền thay đổi như thế. Anh cố gắng cả một năm trời, đã làm không ít chuyện, tại sao vẫn không bằng Mộ Dung Miên vừa xuất hiện vài ngày? Tại sao Quý Miên Miên lại có chuyển biến lớn như thế từ khi anh ta tới đây?
Người đàn ông này rốt cuộc có gì tốt chứ?
Quý Miên Miên nói với Lãnh Nhiên: “Tôi đi mua đồ nấu ăn, anh đi nghỉ đi.”
Lãnh Nhiên: “Được…”
Cô cầm ví tiền và điện thoại rồi đi ra cửa.
Lãnh Nhiên nhìn cửa phòng Mộ Dung Miên, do dự không biết có nên đi vào không.
Cuối cùng, cậu vẫn tới gõ cửa.
Mộ Dung Miên từ trên giường chậm rãi ngồi dậy: “Vào đi…”
Anh biết người ngoài cửa là Lãnh Nhiên, Quý Miên Miên gõ cửa không giống thế này.
Lãnh Nhiên đẩy cửa vào, thấy Mộ Dung Miên ở trên giường, cơn sốt đã lui một chút nhưng mặt mũi vẫn trắng bệch, bệnh tình có vẻ nặng, ánh mắt đầy tơ máu, thoạt nhìn rất yếu ớt.
Lãnh Nhiên có chút không được tự nhiên, hỏi: “Anh bị bệnh à?”
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: “Ừ, không nghiêm trọng đâu.”
Lãnh Nhiên bĩu môi: “Những người nói bệnh tình không nghiêm trọng thì thường bị bệnh rất nặng đấy.”
Lần đầu tiên gặp Mộ Dung Miên cậu đã có cảm giác người này có bệnh, dường như là người vừa ốm nặng chưa khỏi hẳn, không ngờ đúng là thật.
“Tôi không sao.”
Lãnh Nhiên hừ một tiếng: “Tôi chẳng thấy tốt chút nào.”
Mộ Dung Miên không trả lời vấn đề này mà hỏi ngược lại: “Cậu có chuyện gì à?”
“Anh… Anh và Quý Miên Miên trước đây quen nhau phải không?”