"Không biết.”
Lãnh Nhiên không nhìn ra anh nói thật hay giả, lại hỏi: “Vậy… Trước kia anh quen… bạn trai cô ấy không?”
Mộ Dung Miên hỏi: “Bạn trai cô ấy là ai?”
“Diệp Thiều Quang.”
“Không biết, sao cậu lại hỏi thế?” Mộ Dung Miên trả lời rất bình tĩnh, căn bản không giống nói dối.
Lãnh Nhiên thở dài một tiếng: “Không có gì, nếu anh thực sự thích Quý Miên Miên thì phải đối xử với con gái nhà người ta thật tốt vào. Cô ấy là một cô gái tốt, nếu anh không thích thì cũng đừng làm chậm trễ người ta. Anh không thích nhưng có người thích, ví dụ như tôi đây.”
“Cậu thích thế thì tại sao không theo đuổi cô ấy?”
“Anh tưởng tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó sao? Tôi chỉ là…”
Đương nhiên Lãnh Nhiên có nghĩ tới, lúc đầu cậu thấy Quý Miên Miên rất đáng thương, cảm thấy cô gái này đúng là sống rất đau khổ, hơn nữa hai người vừa là đồng nghiệp, vừa là hàng xóm, Yến Thanh Ti cũng đã dặn cậu rồi nên tất nhiên cậu phải chăm sóc Quý Miên Miên một chút.
Nhưng ai ngờ, theo thời gian dần trôi, cậu lại cảm thấy tình cảm của mình dành cho Quý Miên Miên có chút biến hóa, từ đồng tình dần biến thành thích.
Lãnh Nhiên cũng từng muốn thổ lộ, nhưng vì Quý Miên Miên chưa lành lại vết thương lòng sau khi Diệp Thiều Quang mất đi nên cậu không dám mở lời. Mà cho dù cậu có nói, lúc đó Quý Miên Miên cũng sẽ không bao giờ để ý tới cậu.
Thứ hai, với thân phận của cậu, cậu lo lắng nếu mình ở bên Quý Miên Miên, vạn nhất chuyện này bị người ta làm ầm lên thì sẽ mang tới rất nhiều phiền toái cho cô.
Mộ Dung Miên quay đầu nhìn cốc nước trên bàn, khóe môi hơi cong lên: “Vậy thì vĩnh viễn đừng nói nữa.”
“Vì sao?”
Mộ Dung Miên cười nhẹ: “Vì tôi sẽ không cho cậu cơ hội đó.”
“Tôi mệt rồi, cậu ra ngoài đi.”
Lãnh Nhiên lẳng lặng nhìn Mộ Dung Miên: “Nếu cô ấy không sống tốt thì tôi sẽ không buông tay đâu.”
Nói rồi cậu xoay người ra ngoài.
Sắc mặt Mộ Dung Miên hơi trầm xuống.
Vốn là vì không đè nén được chấp niệm trong lòng nên mới muốn trở về thăm cô, nghĩ chỉ cần nhìn thôi là được, chỉ cần thấy cô hạnh phúc thì anh thế nào cũng chẳng sao.
Nhưng rốt cuộc anh vẫn đánh giá cao bản thân mình.
Sao anh có thể trơ mắt nhìn người đàn ông khác ngấp nghé cô?
Mộ Dung Miên siết chặt nắm đấm.
Chờ tâm tình bình phục một chút, anh lấy điện thoại qua, bật lên.
Quả nhiên, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều tới từ một người.
Ngoài ra, anh còn thấy có hai dãy số gọi đi từ máy của mình.
Hai giờ trước, lúc anh còn đang hôn mê.
Đây là… Quý Miên Miên gọi ư?
Tay Mộ Dung Miên run lên, thiếu chút nữa không cầm nổi điện thoại, tâm tình cực kỳ căng thẳng.
Cô… Vậy chẳng phải là…
Mộ Dung Miên xoa xoa trán, bây giờ phải làm sao mới tốt đây?
…
Quý Miên Miên như người ngủ say nhiều năm cuối cùng cũng thức giấc đón bình minh.
Cho tới bây giờ, cô luôn là người rất đơn thuần.
Trước kia cô chỉ thích tự do, vui sướng, còn bây giờ cô chỉ muốn ở bên cạnh người đó, chẳng còn gì quan trọng hơn chuyện này nữa.
Quý Miên Miên tới siêu thị mua một ít rau xanh, cá, tôm, còn có đồ ăn vặt.
Sau đó lại tới nhà Lãnh Nhiên.
Lãnh Nhiên thấy cô mua nhiều đồ ăn về thì buồn bực: “Cô mua nhiều thực phẩm như thế làm gì? Ở đây làm gì có người nấu?”
Quý Miên Miên cười nói: “Tôi làm…”
Cô bỏ trứng gà vào tủ lạnh: “Nếu anh có thời gian thì giúp tôi rửa rau đi.”
Vẻ mặt Lãnh Nhiên đầy kinh hãi: “Cô… Cô làm? Ở nhà tôi?”