"Anh… Sao giờ anh lại thế này?”
Gương mặt kia thật sự làm cho Quý Miên Miên có cảm giác cô đang dụ dỗ anh mới đúng.
Nhưng trên thực tế thì rõ ràng anh luôn là người trêu chọc cô, quyến rũ cô.
Mộ Dung Miên cầm lấy tay cô. “Anh có nói gì sai đâu?”
Quý Miên Miên…
Đúng là anh chưa nói gì, từ đầu tới cuối cũng chưa từng nói một chữ không văn minh, nhưng ý tứ của anh… thật sự làm người ta liên tưởng tới chuyện khác.
Quý Miên Miên căn bản không biết phải đối mặt với Mộ Dung Miên thế nào, cô thấy mình cần lấy lại bình tĩnh, nếu không cô sẽ thật sự không khống chế được mình.
Vạn nhất không khống chế được thì sẽ rất dọa người đấy.
Quý Miên Miên rút tay ra khỏi tay anh, kéo va li tới trước cửa, lấy từ trong túi ra chùm chìa khóa: “Em… Em về nghỉ ngơi đây, anh, anh cũng mau về đi, đêm khuya rồi, ngủ ngon.”
Chìa khóa trong tay còn chưa tra được vào ổ thì cô đã bị người ta ôm lấy từ phía sau.
“Em chắc chắn là… muốn anh về chứ?”
Bên tai nóng lên, hơi thở nóng rực phả vào nơi mẫn cảm nhất của cô, thân thể Quý Miên Miên run rẩy, chỉ cảm thấy một cơn tê dại dần dần lan tỏa từ tai ra khắp người.
“Em… Em…” Quý Miên Miên choáng váng đầu óc, anh cứ trêu chọc cô thế này làm cho cô vô cùng ngứa ngáy trong lòng.
Dù cô rất muốn nhưng vẫn cảm thấy… không hay cho lắm.
Tay Quý Miên Miên run run: “Anh… về nghỉ đi. Hiện tại thân thể của anh cần tĩnh dưỡng, không cần…”
Còn chưa nói xong đã bị người ta giữ lấy cằm, kéo cô quay mặt về phía sau, môi bị cắn mấy cái.
Anh bá đạo khống chế hô hấp của cô, như yêu quái hút hết sức lực của cô, làm cho cô không có cách nào phản kháng lại, tựa vào trong lòng anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Sau một trận hôn điên đảo, Mộ Dung Miên rời khỏi môi cô, nhẹ nhàng cắn cắn chóp mũi cô: “Cơ thể anh thế nào? Hả?”
Quý Miên Miên thở hổn hển, ánh mắt mê ly, hai má ửng hồng, môi đỏ mọng mê người. Cô mấp máy môi, muốn nói chuyện thì Mộ Dung Miên lại cướp lời: “Bỏ đi, em đừng nói gì cả.”
Anh sợ cô vừa lên tiếng thì anh lập tức không khống chế được mình mất.
Chỉ còn cách cửa một đoạn ngắn, chờ mở cánh cửa này ra rồi, đêm của họ mới chính thức bắt đầu.
Mộ Dung Miên cầm lấy tay Quý Miên Miên, tra chìa khóa vào ổ, mở cửa.
Anh ôm Quý Miên Miên đang định đi vào thì nghe thấy tiếng phụ nữ kinh hô từ phía sau: “Randy…”
Randy là tên tiếng Anh của Mộ Dung Miên.
Đây là cái tên nhiều ngày rồi anh chưa nghe thấy, cũng là cái tên mà trong nước không ai biết.
Thân mình Mộ Dung Miên cứng ngắc, gương mặt tràn đầy yêu đương lập tức thay đổi, ngay cả nhiệt độ trong người đang nóng lên cũng chậm rãi lui xuống.
Quý Miên Miên ở trong lòng anh giật mình, muốn xoay người nhưng anh đã ôm chặt lấy cô, không cho cô nhúc nhích.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, người nọ lại gọi: “Randy…”
Mộ Dung Miên giữ chặt tay Quý Miên Miên, không cho cô xoay lại, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô một chút, nói: “Ngoan, nghỉ ngơi trước đi, anh có chút việc rồi.”
Quý Miên Miên rất muốn quay lại: “Nhưng…”
Mộ Dung Miên đem cả va li và Quý Miên Miên đẩy mạnh vào phòng.