Quý Miên Miên không muốn động đậy chút nào, cô lo lắng cho thân thể của Mộ Dung Miên: “Ngày mai đi bệnh viện khám chứ?”
Mộ Dung Miên nhíu mày hỏi: “Em vẫn chưa hài lòng sao?”
Mặt Quý Miên Miên đỏ lên: “Em không có ý đó, anh biết mà.”
Anh luôn xuyên tạc ý của cô.
Mộ Dung Miên cúi đầu hôn lên trán cô: “Thân thể anh rất tốt, không cần đi bệnh viện đâu… Em đừng lo lắng.”
Quý Miên Miên nhíu mày: “Nhưng mà…”
“Nếu không thử xem?” Mộ Dung Miên nói làm cho Quý Miên Miên sợ hãi, liên tục lắc đầu. “Không, không cần… Em không nổi nữa.”
Mộ Dung Miên lại nói: “Sao giờ tố chất thân thể kém vậy, kém xa so với trước đây, hơn nữa còn rất gầy.”
Quý Miên Miên nhúc nhích người: “Đang có trào lưu giảm béo, dáng người em giờ rất chuẩn.”
Bàn tay đang vuốt ve sau lưng lại luồn về đằng trước, sờ nắn một chút: “Chỗ này cũng gầy nữa…”
Quý Miên Miên…
Rất muốn đá anh xuống giường, làm sao đây?
Cuối cùng, Quý Miên Miên vẫn không ra tay được, chỉ có thể giữ lấy bàn tay đang không thành thật kia: “Vậy thì đừng sờ nữa.”
Mộ Dung Miên kéo cô vào lòng: “Anh sẽ lại nuôi chúng lớn lên.”
Quý Miên Miên đen mặt, thật là…
Mộ Dung Miên vỗ vỗ lưng cô: “Ngủ đi, trời sắp sáng rồi đấy.”
Hai người về rất muộn, Mộ Dung Miên còn bị Mộ Dung phu nhân đưa đi chừng hơn một giờ, trở về ăn cơm, xem ti vi, rồi lại vận động trên giường, trời đã sắp sáng rồi, chờ thêm lát nữa thì mặt trời cũng mọc lên.
Quý Miên Miên rất mệt, cả người vô lực, cô ngáp một cái, dụi dụi mắt, nói: “Em chưa buồn ngủ, em muốn cùng anh ngắm mặt trời mọc.”
Trước kia lúc Diệp Thiều Quang ôm cô, cô nói chẳng thấy mặt trời mọc có gì hay ho cả.
Nhưng giờ cô rất muốn được cùng anh ngắm mặt trời lên.
Mộ Dung Miên nhìn đồng hồ, xác thực sắp sáng, hôm nay trời nắng ráo, mặt trời sẽ sớm mọc.
“Được…”
Bình minh, ánh sáng mặt trời dâng lên, ánh sáng vàng kim xua tan bóng đêm mịt mờ, Lạc Thành dần dần hiện ra trước mắt họ.
Nằm ở tầng cao, từ đây có thể thấy được rất xa, mặt trời chậm rãi nhô lên, ánh nắng tiến vào phòng ngủ của hai người, Quý Miên Miên có thể thấy rõ ranh giới giữa đêm và ngày, bóng đêm cũng dần dần bị bức lui đi.
Lúc ánh mặt trời chiếu lên giường, Quý Miên Miên cảm giác có thể dùng tay bắt được ánh nắng ấm áp, giống như cô sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng cũng bắt lại được người đàn ông này.
Quý Miên Miên tựa vào ngực Mộ Dung Miên, hai người nhìn ra thành thị bên ngoài, cô nói: “Em giống như chìm trong ác mộng dài đằng đẵng, giống như đêm đen cuối cùng cũng tan đi.”
Mộ Dung Miên ôm lấy Quý Miên Miên, đan tay vào tay cô, nói: “Một ngày mới đến rồi.”
“Ừ, một ngày mới.”
Một ngày mới, người cũ cũng về trong hình hài mới.
Quý Miên Miên nhắm mắt lại, trước ánh sáng mặt trời thầm ước một điều.
Chỉ hy vọng người đàn ông này sẽ vĩnh viễn ở bên cô, dù sống chết hay họa phúc.
…
Trong mấy ngày nghỉ cuối cùng của năm mới, Mộ Dung Miên vừa mới quay xong một bộ nên chị Mạch để anh được nghỉ ngơi, cũng không phát ra thông cáo nào, sắp xếp chờ qua kỳ nghỉ sẽ tính tiếp.
Vì thế, Mộ Dung Miên và Quý Miên Miên dù ở nhà hay ra ngoài đều dính chặt vào nhau.
Trải qua một đêm triền miên kia, quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật.----