Quý Miên Miên liên tục lắc đầu: “Ai nha, em không có ý đó, hai chúng ta đương nhiên là quan hệ như vậy. Nhưng mà giờ anh đang là ngôi sao, sự nghiệp của anh vừa mới bắt đầu, giờ mà lộ ra tin tức tình cảm là không tốt lắm.”
Mộ Dung Miên giữ cằm Quý Miên Miên: “Với anh mà nói, em mới là vấn đề quan trọng chứ không phải sự nghiệp.”
Vì sao anh trở về, vì sao anh ký hợp đồng với chị Mạch, tất cả đều không phải vì cô ư?
Ngôi sao, sự nghiệp thì có quan hệ gì với anh chứ?
Quý Miên Miên đỏ mặt: “Nhưng… Nhưng… Kệ thế sao?”
Ngón cái của Mộ Dung Miên sờ sờ môi cô: “Kệ, lần sau chúng ta ra ngoài khỏi cần mang khẩu trang đi?”
Quý Miên Miên vội vàng lắc đầu: “Không được đâu, em không muốn bị fan của anh giết đâu.”
Chị Mạch gọi điện thoại cho Mộ Dung Miên vốn định lên dây cót bảo anh lên weibo làm sáng tỏ tin đồn một chút, nhưng Mộ Dung Miên không cho.
Hơn nữa, anh còn nói thẳng, anh ở một chỗ với Quý Miên Miên, bảo chị Mạch chuẩn bị thời gian công khai tình cảm của họ đi.
Chị Mạch…
Quan hệ của Quý Miên Miên và Mộ Dung Miên giống như nắng hạn gặp mưa rào, trải qua một đêm ân ái, tất cả lại bừng bừng sức sống.
Không mất đi thứ mình quý trọng thì không biết trân trọng nó lần nữa.
Một năm qua với hai người họ mà nói chính là quãng thời gian để nhận ra sự trân quý của người kia đối với bản thân mình, quý tựa sinh mạng vậy.
Nhưng Quý Miên Miên vẫn chưa quên người phụ nữ tìm tới Mộ Dung Miên tối hôm nào.
Kỳ nghỉ năm mới nhanh chóng kết thúc, Mộ Dung Miên lại phải bắt đầu làm việc, Quý Miên Miên tiếp tục yên lặng ở bên cạnh anh như một trợ lý.
Nhưng giờ lại khác ở chỗ, ban ngày làm trợ lý, ban đêm lại cùng anh chung chăn chung gối.
Mỗi lần nằm trong lòng Mộ Dung Miên, cô đều nghĩ nếu fan của anh biết tối nào cô cũng ngủ cùng người đàn ông mà họ mơ ước ngủ cùng nhất thì liệu họ có đánh chết cô không?
Lần này, Mộ Dung Miên lại đóng một bộ phim là Điệp Chiến.
Trong phim này, anh phải đóng hai vai, lượng công việc mỗi ngày rất lớn. Ngày nào Quý Miên Miên cũng thấy anh trời chưa sáng đã phải dậy, đến đêm mới được về, trong lòng đau xót cực kỳ.
Cô biết thân thể anh không tốt, cô sợ sức khỏe của anh sẽ xảy ra vấn đề.
Vì thế Quý Miên Miên tìm Yến Thanh Ti, nhờ cô nói với đạo diễn đừng để Mộ Dung Miên diễn quá khuya, đừng để anh diễn khi trời mưa.
Những chuyện này Yến Thanh Ti đều giúp đỡ rất sảng khoái.
Mùa đông rất lạnh, quần áo Mộ Dung Miên mặc không đủ để chống lại cái rét, mỗi lần anh quay phim, Quý Miên Miên đều phải đi mua cho anh đồ uống nóng.
Nhưng hôm nay cô vừa ra ngoài liền bị một chiếc xe ngăn lại.
Người trên xe bước xuống, sắc mặt Quý Miên Miên liền trắng bệch, liên tục lui về sau hai bước.
Bởi vì cô nhận ra người vừa bước xuống xe chính là người tìm Mộ Dung Miên tối hôm đó.
Rất đẹp, rất phú quý, rất khí thế.
Bà nhìn Quý Miên Miên, ánh mắt rất lạnh: “Xem ra, Quý tiểu thư nhận ra tôi?”
Quý Miên Miên siết chặt nắm tay: “Tôi không biết bà, tôi còn có việc, phải đi trước.”
Trong lòng cô đang thúc giục, không được nói chuyện với người này, không được nghe bà ta nói gì cả.
Mộ Dung phu nhân lại gọi cô lại: “Tiểu thư Quý Miên Miên, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Quý Miên Miên cắn môi: “Tôi không muốn nói chuyện với bà.”
Mộ Dung phu nhân lộ ra một chút khinh miệt, mỉm cười: “Xin chào Quí tiểu thư, tôi là…”
Bà ta còn chưa nói xong liền bị ngắt lời.
“Miên Miên…”
Một âm thanh chặn ngang làm cho Mộ Dung phu nhân cực kỳ bực bội. Quý Miên Miên xoay người, thấy Yến Thanh Ti thì như thấy cứu tinh: “Chị Thanh Ti…”
Yến Thanh Ti đi tới, hơi hếch cằm lên, cười nói: “Tôi cảm thấy tôi thích hợp để nói chuyện với bà hơn… Mộ Dung phu nhân.”