Nhưng giờ anh đã suy nghĩ xong rồi.
Đúng cũng được, sai cũng được, anh không cần để ý, nếu sau này cuộc sống thiếu đi Quý Miên Miên vậy thì anh sẽ sống không bằng chết.
Nếu để anh phải chứng kiến Quý Miên Miên cùng người khác kết hôn và sinh con, anh sẽ ghen đến phát điên lên, chỉ sợ sẽ không khống chế được mà giết chết người đàn ông kia.
Nếu để những chuyện này phát sinh sau này thì thà rằng bây giờ cứ cắt đứt luôn đi.
Quý Miên Miên chỉ có thể lấy anh, sinh con cũng phải là con của anh.
Ngồi ở trên đùi Mộ Dung Miên, bị vô số ánh mắt khác thường soi mói, trong lòng Quý Miên Miên vừa không an, vừa thẹn, lại vừa rất vui sướng.
Cô trực tiếp cảm nhận được biến hóa của Mộ Dung Miên.
Trước đây khi bọn họ thân cận nhau, dù là giây phút hai thân thể thân mật nhất, Quý Miên Miên vẫn cứ cảm thấy áp lực trong lòng anh, dù cô cố gắng thế nào cũng không chạm được vào trái tim anh.
Nhưng hiện tại, Mộ Dung Miên đã mở rộng lòng, Quý Miên Miên có thể thấy đường vào trái tim anh đã mở ra, con đường này rất bằng phẳng, lúc nào cô cũng có thể đi vào được.
Trong lòng Quý Miên Miên vui sướng, nhưng mà… giờ cũng không phải ở nơi thích hợp lắm.
Mộ Dung Miên ôm lấy eo nhỏ của Quý Miên Miên, cầm tay cô, nói: “Miên Miên…”
Quý Miên Miên đáp: “Ừ… Để em xuống trước đi, chúng ta cứ thế này không tốt lắm.”
“Sao lại không tốt, bảo họ tới nói với anh này.”
Quý Miên Miên…
“Ảnh hưởng không tốt, anh chú ý thân phận đi.”
“Lúc trước Yến Thanh Ti còn lợi hại hơn anh, anh thế này đã là gì?”
“Nhưng chúng ta…”
“Để anh ôm một lúc, vừa mới quay xong nên mệt mỏi quá!”
Mộ Dung Miên than mệt một tiếng làm cho sự kháng cự của Quý Miên Miên vốn đã yếu ớt lập tức tan thành mây khói. Thân thể của anh phải chịu làm việc cường độ cao thế này, thật đúng là ăn không tiêu.”
“Vậy anh nghỉ ngơi một lát đi, hôm nay anh vẫn còn cảnh phải quay. Chị Thanh Ti đã nói với đạo diễn rồi, để cho anh một ngày chỉ quay đúng 8 giờ, ngoài thời gian đó sẽ cho anh nghỉ ngơi.”
Không quá vài phút sau, đạo diễn sau khi dạy dỗ mọi người xong, bộ phim lại tiếp tục được quay.
Quý Miên Miên vội vàng đứng lên giúp Mộ Dung Miên sửa sang lại trang phục.
Mộ Dung Miên ở trước mặt bao người hôn cô một cái: “Chụp xong sẽ đi ăn cơm.”
Mặt Quý Miên Miên đỏ như lửa thiêu, gật đầu: “Vâng…”
Phân cảnh này Mộ Dung Miên diễn cảnh chạy trốn sau khi bị thương, diễn viên tham dự khá nhiều, có nhiều người không phối hợp kịp làm cho anh phải diễn đi diễn lại nhiều lần.
Mộ Dung Miên phải chạy đi chạy lại làm cho Quý Miên Miên rất lo lắng, đột nhiên cô lại nghe thấy bên tai vang lên một thanh âm: “Đúng là không biết xấu hổ!”
Quý Miên Miên quay đầu lại, là Phương Duyên Duyên đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình.
Quý Miên Miên không quan tâm tới cô ta, nhưng Phương Duyên Duyên lại không buông tha: “Chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt hiền lành, không ngờ công phu quyến rũ đàn ông cũng không kém lắm.”
Quý Miên Miên xoay người mỉm cười với cô ta: “Nếu không biết xấu hổ mà có thể lên được giường của nam thần, tôi cần gì mặt mũi? Hơn nữa, tôi không quyến rũ đàn ông, chẳng lẽ đi quyến rũ phụ nữ à?”
“Cô… hừ…” Phương Duyên Duyên tức giận, cắn răng rời đi.
Rốt cuộc cũng diễn xong cảnh này, Quý Miên Miên lập tức chạy tới mặc thêm áo lông cho Mộ Dung Miên.
Phương Duyên Duyên ngăn hai người lại: “Mộ Dung, ăn một bữa cơm với em được không?”
Mộ Dung Miên còn chưa kịp trả lời, Quý Miên Miên đã đáp: “Cảm ơn, bạn trai tôi không có thời gian, dù sao công phu quyến rũ đàn ông của tôi không tệ, trong lòng anh ấy chỉ có tôi, cô không có cơ hội đào góc tường nhà tôi đâu.”