"Ba ngày trước bọn tôi đã đi đăng kí, hiện tại tôi và cô ấy là vợ chồng hợp pháp, ai cũng không thể chia cắt chúng tôi được.”
Anh bình tĩnh nhả từng câu từng chữ, ánh mắt chấp nhất và kiên định.
Vài giây sau, Mộ Dung phu nhân bật dậy, tay hướng về phía mặt anh tát xuống.
Mộ Dung Miên không trốn tránh, nhưng một lát sau cũng chẳng thấy đau đớn gì truyền tới cả.
Mộ Dung phu nhân đã dừng tay khi còn cách mặt anh ba, bốn cm.
Bà ta run rẩy, trong mắt đầy nước, có ẩn nhẫn, có phẫn nộ, có áp lực, có đau đớn, thân thể bà ta run lên dữ dội.
Mộ Dung phu nhân ngồi xuống, cắn răng nói: “Nếu giờ cậu không có khuôn mặt đó thì tôi sẽ đánh chết cậu.”
Mộ Dung Miên không nói gì, sắc mặt vẫn bình tĩnh, dường như hết thảy chẳng liên quan gì tới anh cả.
Mộ Dung phu nhân bật cười chua chát: “Cậu giỏi, cậu có chủ kiến, cậu có biết cậu làm thế thì tôi sẽ ra sao không? Cậu muốn trơ mắt nhìn tôi bị bức chết đúng không? Nếu sớm biết như thế, tôi đã không cứu cậu rồi.”
Mộ Dung Miên lạnh lùng nói: “Tôi biết bà muốn gì, nhưng những gì bà muốn sao tôi phải nhất nhất nghe theo. Tôi nói rồi, ngoại trừ việc chia tay Miên Miên, chuyện gì tôi cũng sẽ đồng ý, tôi sẽ giúp bà có được thứ bà muốn, xem như… trả lại cho bà cái mạng này.”
Mộ Dung phu nhân sửng sốt: “Cậu…”
Mộ Dung Miên tiếp tục nói: “Sau khi tôi đi, bà sẽ được thả ra, bà lập tức quay về Scotland, đừng có đánh chủ ý vào Quý Miên Miên nữa, cũng đừng có tìm cách chia rẽ chúng tôi, tôi sẽ giúp bà, tôi nghĩ… với thủ đoạn của tôi, với đầu óc của tôi ít nhất là tốt hơn là đấy.
Mộ Dung phu nhân không tin: “Sao tôi có thể tin cậu nữa chứ?”
“Tin hay không tùy bà, ngoại trừ phải tin tôi, bà cũng chẳng còn con đường nào khác. Nếu bà không tin vậy thì cứ ở đây đến chết đi, cảnh sát cũng sẽ không ngược đãi bà đâu.”
Mộ Dung Miên nói bâng quơ, cảnh sát biết vì sao phải giam giữ Mộ Dung phu nhân, vì thế ngày thường cũng chẳng ai động gì tới bà ta cả.
Nhưng điều này đối với Mộ Dung phu nhân chẳng khác nào tra tấn cả. Người đã quen hưởng thụ cuộc sống xa xỉ sao có thể sống được những ngày thế này?
Mộ Dung phu nhân bình thản nhìn Mộ Dung Miên, cảm thấy anh có vẻ không nói dối thì phân vân một hồi rồi gật đầu: “Được…”
Mộ Dung Miên đứng dậy: “Tạm biệt.”
Nói xong, anh cũng chẳng muốn nói thêm cái gì nữa.
Mộ Dung phu nhân gọi anh lại: “Cậu định làm thế nào?”
“Đến lúc đó bà sẽ biết.”
Mộ Dung Miên rời đi không tới một giờ thì Mộ Dung phu nhân được thả ra. Sau khi do dự một chút, bà ta quyết định về Scotland trước.
Cuối tuần, Mộ Dung Miên và Quý Miên Miên mang theo lễ vật về ra mắt ba mẹ vợ.
Quý Miên Miên ở thành phố cách Lạc Thành không xa, hơn nữa vì mua nhiều đồ nên lái xe sẽ tiện hơn.
Đến bên ngoài tiểu khu, Mộ Dung Miên hơi khẩn trương: “Anh… tóc có rối không?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Không, rất đẹp trai…”
Cô không nghĩ Mộ Dung Miên lại hồi hộp như thế, nhịn cười vỗ vỗ vai anh: “Đừng lo, đã kết hôn rồi, ba em cũng không đánh anh nữa đâu.”
Mộ Dung Miên hít sâu một hơi rồi lái xe đi vào, hai người xách đồ lên lầu.
Sau khi ấn chuông cửa, cửa mở ra, Mộ Dung Miên thấy trước mặt là một người đàn ông trung niên thì khẩn trương một chút rồi há mồm nói: “Ba… Xin chào, ba là con rể của con…”