Nhạc Thính Phong cười mỉa: "Phải, em thắng rồi đấy."
Yến Thanh Ti: "Chuyện tất nhiên."
Cả hai người lại rơi vào trầm mặc.
Yến Thanh Ti liếc nhìn Nhạc Thính Phong, mỗi khi anh im lặng thật sự lại rất lạnh lùng, rất kiêu ngạo, khó tiếp cận vô cùng.
Nhạc Thính Phong có rất nhiều mặt, mỗi mặt tựa hồ đều chân thực nhưng cũng rất giả dối.
Anh có thể nhẫn nhịn cô như vậy, nhưng đến cuối cùng là vì thích cô hay chỉ là muốn lên giường với cô, hiện tại Yến Thanh Ti cũng không thể xác định chính xác được.
Với một người từng trải qua quá nhiều lần bị hãm hại khi xảy ra bất cứ chuyện gì người đó cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng tiêu cực nhất.
Chuyện này kể ra cũng thật đáng buồn.
Yến Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: "Anh có tin sự xuất hiện của cô ta chỉ là trùng hợp?"
Nhạc Thính Phong: "Hừ......."
Con mẹ nó, trùng hợp mới lạ.
Khi ở bên Yến Thanh Ti, mọi sự chú ý của anh đều dồn hết lên cô, không hề chú ý tới mọi thứ xung quanh.
Loại phụ nữ nham hiểm khôn lường như Yến Như Kha, Nhạc Thính Phong lại càng dễ đoán, chắc chắn là sau cuộc điện thoại sáng nay với Yến Thanh Ti, cô ta đã sai người đi tra xét rồi.
Biết được việc Yến Thanh Ti đang ở căn hộ riêng của anh liền đuổi tới đó.
Tiếc là, cuối cùng vẫn bị Yến Thanh Ti xử gọn.
Luận về mưu mô, hai cô cháu nhà này cũng ngang tay nhau, nhưng luận về độ bỉ ổi, Yến Như Kha quả thật không thể so với Yến Thanh Ti.
................
Cả đoạn đường hai người chẳng nói năng gì, Nhạc Thính Phong đưa Yến Thanh Ti về Cẩm Tú Viên, xe Tiểu Từ đã đợi sẵn dưới nhà, thấy Yến Thanh Ti, cậu liền cuống cả lên.
"Chị, nhà chị bị sao làm sao vậy? Đang yên đang lành sao tự dưng lại sửa."
Yến Thanh Ti xuống xe, chỉ Nhạc Thính Phong: "Hỏi chủ nhà."
Thấy Nhạc Thính Phong, Tiểu Từ hơi run lên.
Yến Thanh Ti hỏi anh: "Đồ của tôi đâu?"
Nhạc Thính Phong lạnh lùng liếc cô một cái rồi đi thẳng vào tòa nhà.
Yến Thanh Ti nói với Tiểu Từ: "Đợi chị ở đây."
Yến Thanh Ti đi lên theo.
Nhạc Thính Phong đang khó chịu, dọc đường không hề đoái hoài tới Yến Thanh Ti, thang máy dừng ở tầng 15, Nhạc Thính Phong bước ra, Yến Thanh Ti nhíu mày đi theo.
Yến Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong mở cửa phòng 1501 lập tức muốn mở miệng mắng chửi.
"Đúng là đại gia, chung cư thế này mà nói mua là mua những hai căn."
Nhạc Thính Phong nói mát: "Em nói đúng rồi đấy, tôi còn đang định mua thêm căn nữa đây."
Yến Thanh Ti tưởng anh nói đùa, cũng kệ, vừa vào cửa đã thấy đống hành lý trong căn phòng trống hoác.
Yến Thanh Ti mở vali ra, lại rạch thùng giấy, cũng chẳng kiêng kị gì Nhạc Thính Phong, cô lấy đồ lót và đồ ngủ trong đó ra.
Nhạc Thính Phong đi tới bên cạnh cô, đá chân vào thùng giấy: "Lần này tôi không tính toán với em chuyện em quay MV với Cận Tuyết Sơ, nhưng........ không được có lần sau, nếu không, tôi không dám bảo đảm rằng tôi sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu."
Yến Thanh Ty quay lại, hai tay gác lên vai Nhạc Thính Phong, cười xấu xa: "Làm ra chuyện gì? Chuyện gì mà anh chẳng làm rồi, cướp nhà của tôi, còn lập cả đống mục tiêu vĩ đại, nào là ngủ với bà đây ngủ đến khi nào chán thì dậy, chậc, bản lĩnh thật đấy.”
Nhạc Thính Phong không nhúc nhích: "Thế nhưng tới giờ tôi cũng đã đạt được mục đích đâu? Hay em cho tôi một cơ hội đi?"
Yến Thanh Ti cười: "Tôi có thể cho anh cơ hội ngủ với tôi ngủ đến khi nào chán thì dậy, nhưng lỡ tòi ra một mạng người, tôi thật sự phải gả cho anh thật thì sao, nếu như anh còn muốn nhà họ Nhạc các anh sống yên ổn, thì tốt nhất......... tránh xa tôi ra, mẹ anh không mong sẽ nhìn thấy tôi đâu."