Quý Miên Miên chỉ cảm thấy đó là lời nói bá đạo nhất mà cô từng nghe, chết rồi sẽ không cho ông tiến vào mộ phần, khái niệm... gì vậy trời?
Cô nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn mặt Mộ Dung phu nhân, trong lòng tràn ngập sự kích động.
Thật không ngờ, Mộ Dung phu nhân lại bá đạo đến thế, thật khiến người khác kinh ngạc.
Ngay cả Quý Miên Miên còn kinh ngạc đến thế thì đừng nói chi đến Mộ Dung Chí Hoành.
Ông ta không dám tin những lời vừa mới thốt ra từ miệng Mộ Dung phu nhân.
Kết hôn đã nhiều năm, vốn dĩ Mộ Dung phu nhân đối xử với ông rất dịu dàng, chăm sóc ông rất tỉ mỉ, bà luôn biết ông thích nhất chiếc caravat nào, biết đôi giày nào ông mang quen chân nhất, biết ở những hoàn cảnh nào thì ông nên mặc đồ gì, ông ta vốn dĩ không bao giờ phải lo lắng về việc trong nhà.
Nhưng giờ đây...
Khá lâu sau Mộ Dung Chí Hoành mới lên tiếng: “Văn San, sao bà... lại... thay đổi thành... thế... này?”
Ông không dám tin vào người trước mắt, thử so sánh với người vợ ông quen biết lúc trước, họ dường như là hai người khác nhau.
Mộ Dung phu nhân cười khẽ một tiếng: “Tôi vốn dĩ không hề thay đổi, là ông phụ tôi, nên tôi mới lấy lại hết tình yêu mà tôi dành cho ông. Mộ Dung Chí Hoành, đây là lần cuối tôi gặp ông, ông hãy tự lo cho mình, tôi nói được là làm được.”
“Chúng ta đi thôi...”
Mộ Dung phu nhân kéo Quý Miên Miên xoay người rời đi.
Quý Miên Miên muốn quay đầu nói với Mộ Dung Chí Hoành, nhưng chỉ nhìn thấy sự cô đơn, đau đớn trên khuôn mặt trắng bệch của ông, môi ông ta đang mấp máy, ông ta muốn nói gì đó...
Quý Miên Miên ngơ ngác, đợi đến khi cô tỉnh lại, cô đã bị Mộ Dung phu nhân kéo ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi họ rời đi, khóe mắt Mộ Dung Chí Hoành có một giọt lệ rơi xuống, nói năng lắp bắt không rõ ràng: “Văn... Văn... San, tôi... không... hề... lừa bà.”
Mộ Dung phu nhân vẫn kéo Quý Miên Miên đi rất xa, đến khi đi tới dưới tán cây ngô đồng, bà đột nhiên dừng lại.
Quý Miên Miên cẩn thận hỏi: “Mẹ... mẹ vẫn ổn chứ?”
Đối mặt với tình huống này, cô thật sự không biết phải làm sao.
Mộ Dung phu nâng khóe môi: “Mẹ không sao, mẹ rất ổn, cuối cùng có thể nói ra những lời đè nặng trong lòng từ lâu, tâm trạng mẹ bây giờ rất tốt.”
Bà ấy càng cường điệu rằng tâm trạng mình tốt thì càng khiến Quý Miên Miên cảm thấy lo lắng.
Quý Miên Miên liếm khóe môi, nhìn thấy đôi mắt ngày càng đỏ của Mộ Dung phu nhân, cô rất muốn an ủi bà nhưng không biết phải nói gì.
Mộ Dung phu nhân là một người phụ nữ rất kiêng cường, nhưng hôm nay bà lại yếu đuối đến mức dường như vừa đánh đã sụp.
Quý Miên Miên nghĩ, có lẽ trước đây bà thật sự rất rất yêu chồng mình, nên sau khi biết bản thân bị lừa dối, phản bội, bà mới buồn bã đến thế.
Mộ Dung phu nhân là một người càng đau khổ thì càng tỏ ra kiên cường, dùng vẻ ngoài cứng cỏi lạnh lùng để che đậy chính mình, ngụy trang thành một người cố chấp, cay nghiệt và nghiêm khắc.
Thật ra là đang lừa người khác và đang lừa luôn chính mình.
Nhưng cũngkhông thể lừa người lừa mình mãi.
Mộ Dung Chí Hoành một mực muốn con gái của Jones phu nhân lấy Mộ Dung Miên, điều này chẳng khác nào đụng vào vảy ngược của bà.
Tuy nhiên, cô biết Mộ Dung Miên bây giờ đã không còn là Mộ Dung Miên trước kia.
Nhưng Mộ Dung Chí Hoành lại không biết điều đó, ông ấy chỉ muốn làm tròn giấc mộng xưa trên người con trai mình.
Cách làm của ông ấy với Mộ Dung phu nhân mà nói là sự đả kích cực hạn.
Chồng mình, nhiều năm qua vẫn nhớ thương người phụ nữ khác, điều khiến bà phải làm sao đây?