Mộ Dung Chí Hoành nói: “Thật ra cũng không thể trách bà, là do tôi quá hồ đồ, đã có vợ con đàng hoàng mà, nghĩ rằng quen biết bà nhiều năm mà lại không đoán biết được bao lâu nay mình nuôi một con rắn độc bên người.”
Phu nhân Jones không chịu thừa nhận: “Chí Hoành, anh đừng oan uổng em, nếu anh không tìm em, làm sao em có thể gây ra chuyện này ở nhà anh...”
Bà ta còn chưa dứt lời, Mộ Dung Thuý Đình đột nhiên kêu lên: “Anh, anh, em có chứng cớ, có chứng cớ... Em có chứng cớ chứng minh mình bị oan, tất cả đều do ả đàn bà đê tiện này sai khiến em, em có chứng cớ...”
Phu nhân Jones quay đầu: “Mộ Dung Thuý Đình, tôi với cô không thù không oán, tôi giúp cô – cô giúp tôi, nay sao cô lại hại tôi?”
Mộ Dung Thuý Đình nhổ nước bọt phía phía bà ta: “Tao nhổ vào, đồ đê tiện, sao tao phải hại mày chứ? Mày còn mặt mũi nói sao, là tao ngu ngốc, nhưng trên đời này không ai nói người ngu ngốc không thể thông minh một lần.”
“Anh, cái này thật sự là chứng cớ, em đưa cái này cho anh.”
Mộ Dung Thuý Đình run run lấy điện thoại ra, mở một đoạn ghi âm, ghi lại đoạn phu nhân Jones dạy bà ta, bảo bà ta tìm một thanh niên là con lai sau đó nguỵ tạo giấy xét nghiệm quan hệ cha con, rồi lén lút liên hệ với các cổ đông lớn để mở đại hội cổ đông lâm thời, hơn nữa, những lời sai bảo này quả thật rất rõ ràng trong đoạn ghi âm.
Mô Dung Thuý Đình mặc dù không thông minh nhưng cũng không đến mức không có một chút đầu óc nào, từ lúc cùng hợp tác với phu nhânJones, trong lòng bà ta có chút bồn chồn, bà ta không tin người phụ nữ này, vì thế liền trong một lần phu nhân Jones tìm đến sai xử mình, bà ta đã ghi lại toàn bộ cuộc nói chuyện.
Đoạn ghi âm vừa phát ra, cái gì cũng không cần nói nữa, mặt nạ của phu nhân Jones ngay lập tức bị vạch trần, những lời bà ta vừa nói lại trở thành cái bạt tai vang dội vào chính mặt bà ta.
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: “Tâm tư phu nhân Jones quả thật là kín đáo, ngoan độc, thật khiến cháu bội phục.”
Mộ Dung Thuý Đình đắc ý nói: “Bà còn gì để nói nữa đây?”
Phu nhân Jones cúi đầu: “Cho dù... giọng nói kia giống giọng nói của tôi, cũng không thể chứng mình... người đó là tôi.”
“Mẹ nó, bà vẫn còn cãi được, tôi phải đánh chết bà...” Mộ Dung Thuý Đình gào thét, lại lần nữa xông vào đánh phu nhân Jones.
Mộ Dung Chí Hoành ho khan vài tiếng, nói: “Người đâu, tách bọn họ ra, tôi... còn có lời muốn nói.”
Giọng nói của ông so với trước lại yếu hơn một chút, có lẽ sức khoẻ không đảm bảo, bảo vệ tách hai người ra xong, ông mới nói: “Trải qua việc này, tôi mới thấy rõ ràng, bao nhiêu năm qua, mình làm sai không ít, tôi cũng không biết mình còn bao nhiêu thời gian để bù đắp lại, chỉ có thể làm được chút nào hay chút ấy.”
Ông lại ho hai tiếng: “Randy, bọn họ... bọn họ đều giao cho con xử lý đi, ba không có... nhiều tinh lực để quản chuyện này, con để ý mà làm, không... Không cần giữ gìn tình cảm làm gì.”
Ông vẫn muốn tự mình xử lý, nhưng... thân thể của ông đã không chống đỡ được nữa.
Mộ Dung Thuý Đình và phu nhân Jones vừa nghe vậy liền kinh hãi.
“Anh...”
“Chí Hoành...”
Mộ Dung Miên nhếch miệng: “Được, ba yên tâm, con nhất định sẽ lưu tâm.”
Mộ Dung Chí Hoành nghỉ ngơi một lát, tiếp tục nói: “Hôm nay, việc quan trọng nhất là tuyên bố di chúc của tôi, từ giờ trở đi, Mộ Dung Miên chính thức tiếp quản chức vụ của tôi, đảm nhận vị trí chủ tịch tập đoàn, kế thừa... Kế thừa tập đoàn Mộ Dung... Nó, nó mới là người thừa kế duy nhất của tập đoàn, là con trai duy nhất của tôi...”