Mộ Dung Chí Hoành nói xong lời cuối cùng thì đã thở hồng hộc, sắc mặt cực kỳ khó coi, trên màn ảnh xuất hiện hai bác sĩ đang ngăn cản ông ta, bảo ông ta nghỉ ngơi không cần nói nữa.
Mộ Dung Chí Hoành khẽ lắc đầu từ chối.
Bác sĩ bất đắc dĩ lại tiêm cho ông ta một mũi vào tĩnh mạch, nhưng mũi tiêm này cũng chẳng tạo ra được bao nhiêu ảnh hưởng, tình trạng của Mộ Dung Chí Hoành chẳng khá hơn chút nào.
Ở đây ai cũng đều hiểu, sợ là đại nạn của ông ta đã tới thật rồi.
Ông ta đem toàn bộ công ty giao lại cho Mộ Dung Miên là đã tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Huống chi, Mộ Dung Chí Hoành nói như vậy rồi thì không còn ai nghi ngờ quyền thừa kế của Mộ Dung Miên nữa, càng không ai có tư cách nói thân thế của anh có vấn đề.
Người ta là cha, để lại công ty cho con trai ruột của mình thì có gì đáng nói đâu cơ chứ?
Phu nhân Jones cắn chặt răng, gắt gao trừng mắt với Mộ Dung Chí Hoành, bà ta khổ tâm tính kế hết mọi chuyện, cuối cùng lại thất bại hoàn toàn.
Lúc trẻ, Mộ Dung Chí Hoành nói vĩnh viễn chỉ yêu mình bà ta, nhưng hiện tại lại chẳng cho bà ta một cái gì.
Kỳ thực, suy nghĩ của bà ta có chút vặn vẹo. Lúc trẻ người ta thích mình nhưng bà ta lại chê nghèo yêu giàu, thấy người ta không có tiền thì quay đi cưới người khác. Sau đó biết người ta giàu lên lại bày ra vẻ mặt nữ thần mà xuất hiện, người bỉ ổi như thế, dựa vào cái gì mà bắt người ta phải thích lại bà ta chứ?
Huống chi, cho dù có thích thật đi chăng nữa, người ta cũng có vợ, có con, sao phải đưa tài sản cho bà ta? Không phải suy nghĩ quá ngu ngốc rồi sao?
Mộ Dung Thúy Đình đặt mông ngồi phịch xuống đất, xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi, anh trai bà ta lại đem toàn bộ công ty giao cho Mộ Dung Miên, một chút cổ phần cũng không hề cho bà ta, bà ta cũng là người của nhà Mộ Dung cơ mà?
Mộ Dung Chí Hoành ngừng một chút rồi lại tiếp tục nói: “Randy… có năng lực, có quyết đoán hơn tôi. Tôi tin, có sự điều hành của nó, công ty sẽ… phát triển ngày càng tốt hơn, cũng hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ nó. Mọi người đều là chú, là bác của nó, nếu sau này nó có làm ra chuyện gì không đúng, xin các vị hãy… tha thứ cho nó.”
Nói xong lời cuối cùng này, thanh âm của Mộ Dung Chí Hoành đã trở nên vô cùng mỏng manh.
Nhóm cổ đông nghe lời ủy thác này rồi thì sao còn dám nói khác nữa, vội vàng nói: “Xin chủ tịch yên tâm, chúng tôi sẽ tận tâm hết sức mình.”
Kỳ thật, trước đây Mộ Dung Miên quyết đoán rửa sạch đám sâu mọt của công ty, bọn họ cảm thấy thằng nhóc này còn quyết đoán hơn cha mình nhiều, rất tốt.
Cho nên, trong lòng họ đã có chút tín phục Mộ Dung Miên rồi.
Mộ Dung Chí Hoành lại nhìn về phía Mộ Dung phu nhân: “Chuyện thứ hai, tiền trong tài khoản cá nhân của tôi, các bất động sản đứng tên tôi, toàn bộ trang viên của nhà Mộ Dung… đều… đều… để lại cho phu nhân của tôi… Mấy năm nay bà ấy đã phải chịu nhiều ủy khuất.”
Thân thể của Mộ Dung phu nhân cứng nhắc, hốc mắt hồng lên, bà ta cố nén không cho nước mắt chảy xuống, cũng không quay đầu lại.
Trong lòng bà ta vừa ủy khuất, vừa chua xót, nhưng giờ lại không biết nên phát tiết thế nào.
Mộ Dung Chí Hoành đã tỉnh rồi, nhưng nhiều năm bà ta phải chịu thiệt thòi như thế cứ thế mà xong sao? Bà ta không biết phải đối mặt và tha thứ cho chồng mình thế nào.
Đúng là vì lúc trước yêu quá sâu đậm nên giờ mới càng khó tiêu tan.
Mộ Dung Thúy Đình vừa nghe thấy Mộ Dung Chí Hoành nói để lại toàn bộ tài sản cá nhân cho Mộ Dung phu nhân thì hiểu ra tài sản trong hay ngoài của nhà Mộ Dung đều được để lại cho hai mẹ con Mộ Dung Miên, còn bà ta, đừng nói một chút tài sản, dù là một phân tiền nhỏ bà ta cũng không nhận được.
Điều này làm bà ta không thể nào chịu nổi, lập tức nhảy dựng lên.