Mộ Dung Thúy Đình gào lên: “Anh, anh, anh không thể như thế, anh không công bằng, em là em gái của anh, là em gái ruột của anh, em cũng là người nhà Mộ Dung, sao anh không cho em cái gì? Anh bảo sau này gia đình em phải sống thế nào đây? Anh không sợ sau khi anh chết đi, xuống dưới gặp ba mẹ sẽ không có cách nào đối mặt với họ à? Anh đã quên họ đã dặn dò anh những gì, dặn dò anh phải chăm sóc cho em sao? Giờ anh chăm sóc thế này à?”
Mộ Dung Chí Hoành nghe bà ta khóc than, kể lể thì thản nhiên nói: “Tôi đã chiếu cố cho cô hơn bốn mươi năm nay, trong lòng tôi không cảm thấy thẹn với một nhà các người. Nhưng cô thì sao? Cô lại muốn giết con trai tôi.”
Mộ Dung Thúy Đình vừa nghe thì mặt liền trắng bệch: “Anh… anh… nói gì thế? Em không hiểu anh đang nói gì? Anh có biết rằng em… em…”
Mộ Dung Chí Hoành nhìn bà ta với ánh mắt thất vọng: “Lần trước, tại sao Randy ngã ngựa, cô đừng nói cô không biết. Còn hôm nay, cô vì tiền mà có thể cấu kết với người ngoài hãm hại Randy, hủy danh dự của tôi, lúc cô làm những chuyện này có nghĩ rằng mình cũng là người nhà Mộ Dung hay không? Cho dù tôi có gặp cha mẹ dưới kia cũng sẽ không thấy thẹn với lương tâm, tôi đối với cô đã là chí tình chí nghĩa rồi.”
Mộ Dung Chí Hoành nói một hơi xong thì người đã gần như không còn chống đỡ được nữa, miệng há ra như tìm dưỡng khí, mặt vàng như đất.
Đối với họ hàng, với em gái, ông không cần phải xin lỗi bọn họ, có thể giúp gì ông ta đều đã giúp, chẳng ngờ bọn họ lại tự biến mình thành ký sinh trùng, coi ông ta như vật chủ để hút máu.
Nhưng ông ta không thể để bọn họ xuống tay với vợ con mình sau khi ông ta chết đi được.
Mộ Dung Miên nhìn Mộ Dung Chí Hoành đã đi tới cực hạn, nói: “Ba, chuyện còn lại ba để con làm, ba nghỉ ngơi đi.”
Mộ Dung Chí Hoành muốn lắc đầu, nhưng động tác đơn giản như thế mà ông ta cũng không làm được, những lời vừa nói ban nãy coi như đã được ông ta sử dụng hết chỗ sức lực cuối cùng trong thân thể rồi.
Mộ Dung Thúy Đình không thèm để ý xem Mộ Dung Chí Hoành sống chết ra sao, bà ta chỉ biết mình chẳng nhận được cái gì, đối với một người quen sống xa xỉ, hoang phí như bà ta mà nói, không có một máy ATM vô hạn cung cấp tiền tài thì chẳng khác nào lấy mạng của bà ta cả. “Mộ Dung CHí Hoành, anh bất công, anh xứng đáng bị bệnh nguy kịch, anh chết cũng xứng đáng, đã sắp chết rồi còn có thể nhẫn tâm như thế với em gái mình, anh không phải con người…”
Mộ Dung Thúy Đình chửi tới nước miếng tung bay, vô số lời tục tĩu bay ra từ miệng bà ta.
Bà ta yêu cầu Mộ Dung Chí Hoành phải làm một người anh trai biết lo cho em gái, nuôi sống cả nhà bà ta, cấp cho bà ta tiền tài vô hạn, cho một nhà bọn họ tiêu xài thỏa thích nhưng lại ích kỷ không muốn trả giá bất kỳ thứ gì.
Rốt cuộc, Quý Miên Miên không chịu nổi nữa, cô đi tới tát cho bà ta một cái: “Bà câm miệng lại cho tôi.”
Cái tát của Quý Miên Miên cực kỳ vang dội, lập tức đánh cho Mộ Dung Thúy Đình ngã sấp xuống đất, răng cũng gần như lung lay, khóe miệng rách toác, nửa mặt tê rần.
Mộ Dung Thúy Đình ngã ngồi trên đất, khóc ô ô, bà ta không được gì cả.
Mộ Dung Miên lại nói lần nữa: “Ba, ba nghỉ ngơi đi.”
Hôm nay Mộ Dung Chí Hoành có thể kiên trì lâu như thế, nói nhiều như thế đã là rất khó khăn rồi.
Sắc mặt của Mộ Dung Chí Hoành càng lúc càng kém, ánh mắt cũng càng lúc càng mê ly, càng ngày càng đục ngầu.
Ông ta vẫn nghe được lời của Mộ Dung Miên, mắt nhìn về phía Mộ Dung phu nhân, yếu ớt gọi tên bà ta: “Văn San, bà… tới đây với tôi, tôi thực… thực…” Ông ta nâng tay lên như muốn nắm lấy tay Mộ Dung phu nhân, nhưng thanh âm càng lúc càng nhỏ, tay ông ta cuối cùng lại hạ xuống, câu nói kia cũng không thể nói nên lời.