Mộ Dung Chí Hoành đứng ra chính danh để lại tài sản cho con trai và vợ mình, dù bà ta có lòng thèm muốn nhưng trong thời gian ngắn này cũng không còn cách nào khác.
Về sau sẽ lại tìm cơ hội vậy.
Đúng thế, cho đến bây giờ, phu nhân Jones vẫn chưa từ bỏ mọi hy vọng.
Mộ Dung Miên mỉm cười: “Phu nhân Jones quả thực rất bình tĩnh.”
Phu nhân Jones mặc dù chật vật tới cực điểm nhưng vẫn không chút hoang mang đáp lại: “Bởi vì tôi biết cậu không thể làm gì tôi. Chồng tôi là nghị viên của quốc hội, cho dù tới đây không thể tham gia tổng tuyển cử thì vẫn có thể làm nghị trưởng, nếu cậu đụng vào tôi thì nên biết sẽ có hậu quả gì.”
Bà ta kiêu căng nâng cằm lên, còn liếc mắt nhìn Mộ Dung phu nhân như muốn nói, cho dù tôi muốn làm tình nhân của chồng bà thì tôi đây vẫn có hậu trường, tôi không sợ.
Mộ Dung phu nhân lạnh lùng nhìn lại, Mộ Dung Miên gật đầu mỉm cười: “Phu nhân nói đúng lắm, bà khiến cho tôi hiểu được một chuyện, con người đã khốn nạn tới cực hạn thì chẳng cần sợ gì hết. Nhưng bà yên tâm, tôi sẽ không động vào bà đâu, mà… sẽ có người khác sờ tới bà thôi.”
Mộ Dung Miên đương nhiên sẽ không buông tha cho bà ta dễ như thế, phu nhân Jones này rất có tâm kế, nhược điểm lớn nhất của bà ta chính là quá ái mộ hư vinh.
Đối phó với người như thế, chỉ cần đem những thứ bà ta muốn ra treo trước mắt bà ta, bà ta đưa tay ra nắm lấy thì lại kéo về sau một chút, chứ thế làm cho bà ta dù liều mạng với cũng không thể với tới được, bà ta càng muốn cao quý thì càng phải làm bà ta trở thành một con chuột, đây mới là tra tấn lớn nhất với người đàn bà này.
Phu nhân Jones thầm giật mình: “Cậu có ý gì?”
Mộ Dung Miên xòe tay: “Tôi không có ý gì hết, tôi tin là không lâu nữa bà sẽ biết thôi. Còn bây giờ, phiền bà… cút ra khỏi công ty nhà chúng tôi.”
Quý Miên Miên nói: “Cút đi, nhanh cút đi.”
Phu nhân Jones oán hận: “Chúng ta cứ thử chờ mà xem.”
Mộ Dung Miên mỉm cười: “Hôm nay phu nhân biểu diễn cho chúng tôi xem một màn phấn khích như thế, tôi sẽ trả lại cho phu nhân một cuộc sống phong phú, nhiều màu sắc hơn nữa. Tạm biệt phu nhân.”
Phu nhân Jones chỉ cảm thấy sau lưng lạnh từng cơn, vẻ mặt tươi cười của Mộ Dung Miên làm cho bà ta có cảm giác sợ hãi vô cùng.
Bà ta cắn môi, siết chặt nắm tay rời đi.
Mộ Dung Miên nói với Mộ Dung phu nhân: “Mẹ, chúng ta tới bệnh viện thôi.”
Trong lòng Mộ Dung phu nhân vẫn rất lộn xộn: “Mẹ…”
Quý Miên Miên ôm lấy cánh tay bà ta, kéo ra ngoài: “Mẹ, đừng do dự nữa, mau đi thôi.”
Hôm nay bọn họ đều đã nhìn ra, tình huống của Mộ Dung lão gia bên kia sợ là đã không xong rồi.
Tuy rằng ông ấy luôn rất yếu nhưng rõ ràng hôm nay lúc nói chuyện ông ấy thanh tỉnh hơn rất nhiều, nhưng ngay sau đó lại lập tức suy sụp, điều này làm cho Quý Miên Miên nhớ tới một câu của người Trung Quốc: hồi quang phản chiếu.
Nhanh chóng tới bệnh viện, Mộ Dung Chí Hoành vẫn chưa được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.
Đợi suốt một giờ cuối cùng đèn cũng tắt, bác sĩ đi ra.
Mộ Dung Miên hỏi: “Sao rồi?”
Bác sĩ lắc đầu: “Hôm nay tình huống rất không tốt, tuy rằng đã cứu được nhưng vẫn trong tình trạng nguy kịch, có thể sống được hay không phải chờ qua đêm nay đã.”
Mộ Dung phu nhân thân mình nghiêng đi, Quý Miên Miên vội vàng đỡ lấy: “Mẹ, ba sẽ không sao đâu…”
Mộ Dung phu nhân muốn nói nhưng cổ họng tắc nghẽn, có bao nhiêu khí lực không thể thoát ra ngoài được.
Mộ Dung Chí Hoành được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ nói: “Bà… Vào thăm ông ấy đi, ông ấy vẫn luôn gọi tên bà.”
Mộ Dung phu nhân lắc đầu: “Tôi không thể vào, không thể vào… Không thể vào…”
Đây là nguyện vọng cuối cùng của ông ấy, nếu bà tay đi vào, sợ là ông ấy sẽ chết đi.