Đầu óc Quý Miên Miên thật sự không phải để dùng trong trường hợp đặc biệt như thế này, nhưng cô cũng hiểu được lời này của Mộ Dung phu nhân không phải là tuỳ tiện nói ra, bà ấy nói thật.
Khi bà nói chuyện, ánh mắt nhoà lệ, giọng nói chân thành tha thiết giống như một dạng cầu xin.
Quý Miên Miên là cô gái nhỏ thiện lương hay mềm lòng, đối với kẻ xấu, cô đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, nhưng khi đối mặt với người như Mộ Dung phu nhân, cô thật sự rất dễ mềm lòng, nhìn ánh mắt của đối phương, lời cự tuyệt đang chực bật ra ở khoé môi lại không thể nào nhẫn tâm nói được.
Mộ Dung phu nhân nắm chặt tay Quý Miên Miên: “Miên Miên, ta cầu xin con có được không? Cả con cùng Randy đều ở lại, ở lại được không, mọi thứ ở nơi này tất thảy ta đều để lại cho các con, chỉ cần các con có thể ở lại.”
Nhiều mũi tên như vậy, đương nhiên ý chí của Quý Miên Miên cũng bị đập tan thành nhiều mảnh.
Nhưng mà cô lại càng muốn về nhà, ở nhà còn có ba mẹ đang chờ cô.
Quý Miên Miên liếm liếm môi, nói chuyện: “Phu nhân, chuyện này... chuyện này... Không được, chúng con...” Vẻ mặt Quý Miên Miên khó xử: “Thân phận của chúng con người ngoài không biết thì thôi, nhưng người thì biết rõ, chúng con đều là đồ giả... Chúng con không phải người nhà Mộ Dung, chúng con không thể nhận được...”
Không công không hưởng lộc, lời này không phải là nói suông.
Nghiêm túc mà nói, cô theo Mộ Dung Miên tới nơi này là để báo đáp ân tình của Mộ Dung phu nhân đã cứu mạng Mộ Dung Miên, vì thế bà ấy không thiếu nợ Mộ Dung Miên cái gì cả.
Bọn họ đương nhiên cũng không thể vô duyên vô cớ nhận nhiều tiền tài như vậy được, Quý Miên Miên cảm thấy mình phù hợp với cuộc sống gia đình bình thường, đơn giản hơn, cuộc sống của nhà giàu có thế này thật sự không phù hợp với cô.
Mộ Dung phu nhân lắc đầu, nói: “Không phải, con hãy nghe ta nói...”
Bà còn chưa dứt lời, Quý Miên Miên đã chặn ngang, nói: “Phu nhân, con biết người đang lo lắng điều gì, người yên tâm, chúng con sẽ giúp người bố trí thoả đáng mọi việc, sẽ đưa những người âm mưu gây rối dọn dẹp sạch sẽ, chờ đến sau khi người có thể hoàn toàn nắm giữ gia tộc Mộ Dung thì chúng con mới rời đi, con đã bàn bạc với anh ấy rồi, chúng con sẽ không bỏ người lại mà ra đi đâu.”
Quý Miên Miên nghĩ rằng Mộ Dung phu nhân sợ rằng hai người bọn họ nói đi là đi luôn, chỉ để mình bà ở lại, nếu những người kia lại đánh đến đây, bà sợ mình không thể đánh trả được.
Cho nên, Quý Miên Miên hứa chắc chắn với bà sẽ thu thập hết đám người xấu này rồi mới rời đi.
Mộ Dung phu nhân lắc đầu, giọng nói khàn khàn, nói: “Miên Miên, ta không hề lo lắng về chuyện này, ta chỉ muốn các con ở lại. Ta không còn cái gì cả, trước đây ta nghĩ là ông ấy có lỗi với ta, ta hận ông ấy, ta sợ sau khi ông ấy chết đi ta sẽ bị đám thân thích của Mộ Dung gia xâu xé nên mới nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy được gia sản. Nhưng giờ đây... sự thật đã sáng tỏ, mọi chuyện đều là do ta hiểu lầm, tất cả những người thân của ta đều không còn, giờ đây... ta... chỉ còn lại một mình Randy.”
Nghe xong câu ấy, Quý Miên Miên chỉ cảm thấy mơ hồ, cái gì mà chỉ còn lại một mình Randy? Chồng cô và Mộ Dung gia hình như không hề có quan hệ gì cơ mà?
Quý Miên Miên nói: “Nhưng mà, anh ấy... Người cũng biết là anh ấy và người không hề có quan hệ gì, con cũng biết người thấy gương mặt của anh ấy là tưởng niệm con trai mình, nhưng người không cần vì thế mà giao Mộ Dung gia cho chúng con, nếu người muốn thấy anh ấy... về sau chúng con thường xuyên đến thăm người là được mà?”
Mộ Dung phu nhân liên tục lắc đầu: “Không phải thế, không phải, con không hiểu rồi, Randy nó...”
“Miên Miên, em nên đi nghỉ ngơi thôi.” Giọng nói của Mộ Dung Miên đột ngột vang lên cắt đứt lời nói của Mộ Dung phu nhân...