Lúc trước, bà ta không nên lấy Martin, ba mẹ và anh trai bà ta đều không đồng ý, tất cả đều do bà ta nhõng nhẽo, cố tình dụ dỗ, thề sống thề chết là phải gả cho tên vô tích sự như ông ta.
Nhiều năm qua, ỷ vào nhà ngoại giàu có, cuộc sống của bà ta ở nhà Martin thật giống như cuộc sống của lão Phật gia, nhưng hiện tại nhà Mộ Dung không còn hỗ trợ nữa, mọi chuyện tàn nhẫn, xấu xí của lão chồng cuối cùng cũng lộ ra khiến bà ta cảm thấy vô cùng hối hận vì lựa chọn ngày trước.
Mông Claude bị mảnh vỡ cắt nhiều chỗ, giờ làm sao có thời gian xem đau hay không nữa, hắn vội vàng nói: “Mẹ, không phải lỗi của con, là ả đàn bà này câu dẫn con, là ả dụ dỗ con, người cũng không phải do con giết, là ba giết...”
Martin rốt cuộc cũng từ trong sợ hãi mà tỉnh táo lại một chút, thịt béo trên mặt hắn rung động: “Nếu không phải mày chạy tới đây ngủ với người đàn bà của cha mày thì tao sẽ không đến mức không khống chế được mà đánh chết cô ta sao?”
Nếu Claude không phải là con trai ông ta thì cú đập vừa rồi là dành cho hắn chứ không phải cô ả.
Chính vì ông ta nghĩ tới hắn là đứa con ruột thịt do mình sinh ra nên mới không động vào hắn, nếu ông biết thằng con này lại đê tiên đến vậy thì lúc nãy đã không cố kị mà đánh nó rồi.
Claude đau đến nhe răng trợn mắt: “Là do thân thể ông không được, dù cho ông có uống thuốc kích dục cũng không thể thoả mãn ả, khiến ả không chịu được cô đơn chạy đến dụ dỗ tôi, tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường...”
Chát, Mộ Dung Thuý Đình tát lên mặt Claude một tát: “Tất cả câm miệng lại cho tôi.”
Hiện tại đã chết người, cha con đánh nhau vì một người phụ nữ, điều này quả thực khiến người khác ghê tởm.
Lồng ngực Mộ Dung Thuý Đình phập phồng, bà ta nói: “Các người gây chuyện liên quan đến mạng người, một khi cảnh sát điều tra ra cũng chính là do các người tự chuốc lấy, chuyện này không hề liên quan tới tôi.”
Chuyện nấy ngày nay đã khiến bà chịu đựng đủ rồi, cũng khiến bà hoàn toàn mất đi niềm tin với hai cha con bọn họ.
Mấy năm qua, những gì bà ta lấy được từ nhà mẹ đẻ phân nửa đều đưa tới cho cha con bọn họ, nhưng mà cuối cùng không ai nói với bà ta được lời nào tử tế.
Mộ Dung Thuý Đình lắc đầu, Martin lập tức ngăn cản: “Thuý Đình thân yêu của anh, em không thể mặc kệ anh, không lẽ em thật sự muốn thấy anh bị người ta bắt đi ngồi tù sao?”
“Ông giết người, tự làm tự chịu, giờ một mình tôi còn không tự nuôi sống nổi, làm sao quản được chuyện của ông.”
“Em hãy đi cầu xin Mộ Dung Miên, cầu xin chị dâu, nhà bọn họ có tiền, cầu xin bọn họ hỗ trợ dùng tiền để khơi thông quan hệ, đem chuyện này áp xuống...” Martin biết nhà Mộ Dung quen với cảnh sát Phil ở cục cảnh sát thành phố, ông ta biết bên trong nên xử lý thế nào, chỉ cần có tiền, không cần lo lắng chuyện này nữa.
Mộ Dung Thuý Đình cười lạnh: “Cút đi...”
Bảo bà ta đi cầu xin Mộ Dung gia sao? Bọn họ không chê bai chế giễu bà ta thì thôi, làm gì có chuyện giúp đỡ?
Huống hồ, nếu thật sự phải cầu xin, bà ta cũng sẽ vì chính mình mà cầu xin, nếu còn để ý đến tên súc sinh này thì bà ta thật sự là đầu heo rồi.
“Thuý Đình, Thúy Đình thân yêu, anh sai rồi, anh xin lỗi em, chỉ cần chuyện này qua đi, về sau, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, xin em, xin em cứu tôi.”
Trên mặt Mộ Dung Thuý Đình vẫn còn vết thương do bị ông ta đánh, trên người cũng vẫn còn đau, nhưng hôm nay gã đàn ông không bằng heo chó này lại đối xử với bà ta như chó quẫy đuôi mừng rỡ, bộ dạng kia khiến bà ta muốn thấy buồn nôn.
Bọn họ nghĩ mắt bà ta đui mù sao, rốt cuộc mắt bà ta đui mù đến mức nào mà có thể coi trọng tên rách nát thế này?
Martin thấy gương mặt Mộ Dung Thuý Đình còn chưa nguôi giận, bùm một tiếng liền quỳ xuống trước mặt bà ta: “Thuý Đình, cầu xin em, xin em cứu anh, chúng ta là vợ chồng, không lẽ em nhẫn tâm nhìn anh bị người ta bắt đi sao?”
Người duy nhất Martin có thể cầu xin vào giờ phút này cũng chỉ có vợ mình, thực tế hắn vẫn là một kẻ chuyên ăn cơm mềm mà.