"Vâng, vâng… Em sẽ nắm chắc cơ hội cuối cùng này, em xin hứa…”
Ông Brown hừ lạnh một tiếng, hất văng tay bà ta ra rồi giận đùng đùng rời đi.
Ông ta vừa đi, phu nhân Jones liền quỳ rạp xuống đất, bất động, trên trán bà ta sưng lên một cục, má trái đau tới chết lặng.
Phu nhân Jones quỳ trên mặt đất rất lâu mới có thể đứng dậy, bà ta ngồi trở lại sô pha.
Trên bà trà có một đĩa táo, bên cạnh còn có một con dao, ánh mắt phu nhân Jones càng lúc càng oán độc, bà ta cầm dao gọt hoa quả lên, ra sức đâm lia lịa xuống mấy quả táo kia.
“Mộ Dung Miên, Quý Miên Miên, Văn San… Tao sẽ khiến bọn mày hối hận. Nỗi nhục mà hôm nay tao phải chịu, tao nhất định sẽ đòi lại gấp bội.”
Sau khi gả cho ông Brown, nhiều năm qua phu nhân Jones vẫn sống rất thoải mái, thanh danh trong giới thượng lưu cũng càng ngày càng cao. Khi tham gia yến hội, ai thấy bà ta cũng phải chào một tiếng phu nhân Jones rất cung kính.
Ông Brown đối xử với bà ta cũng rất tốt, ít nhất đám tình nhân mà ông ta nuôi bên ngoài chưa bao giờ dám tới gây sự trước mặt bà ta.
Mà trước mặt người bên ngoài cũng luôn cho bà ta mặt mũi, giờ đây địa vị của bà ta đang ngày càng cao lên, chỉ cần ông Brown thành công trong cuộc tổng tuyển cử thì bà ta sẽ là người phụ nữ có quyền lực, địa vị và cao quý nhất cả nước.
Chỉ cần Jessica được gả cho Mộ Dung Miên, chỉ cần nhà Mộ Dung ở phía sau cung cấp tiền tài cho việc tổng tuyển cử của ông Brown thì giấc mộng này của bà ta sẽ được thực hiện dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà không ngờ Mộ Dung Miên không những không cho bà ta được như ý, lại còn khiêu khích bà ta thêm.
Làm cho bà ta liên tiếp gặp phải trắc trở, không những địa vị của bà ta bị lung lay mà ngay cả việc tham gia tuyển cử của ông Brown sẽ tan thành mây khói bởi không có ai giúp ông ta vận động, duy trì cả.
Vừa rồi phu nhân Jones cầu xin như vậy là vì sợ ông Brown sẽ ly hôn với mình, một khi rời khỏi ông ta, mộng làm quý tộc thượng lưu của bà ta cũng sẽ hoàn toàn tiêu tan.
Bà ta một lòng muốn làm đệ nhất phu nhân, lòng hư vinh đó của bà ta vẫn còn chưa được thỏa mãn.
Vì thế bà ta không cam lòng.
Phu nhân Jones nhìn vô số mảnh táo vụn rơi đầy trên đĩa trái cây, ánh mắt nheo lại, hằn học: “Những gì tao muốn thì nhất định phải có được, ai dám cản đường tao thì chắc chắn phải chết.”
Choang một tiếng, mâm đựng trái cây bị bà ta hất văng xuống đất, vỡ tan tành.
…
Quý Miên Miên đi vào công ty, lễ tân nhận ra cô vì lần trước cô đã tới đây rồi, bởi vậy cũng không ngăn cản.
Cô nói muốn gặp Mộ Dung Miên, lễ tân nói với cô rằng cao tầng của tập đoàn đang họp, nhưng cũng sắp xong rồi, cô có thể đi lên đợi.
Quý Miên Miên hiểu ra tại sao mà Mộ Dung Miên không nghe điện thoại, trong hội nghị lãnh đạo cấp cao, không nghe được cũng là bình thường.
Sau khi Quý Miên Miên đi lên, đợi không bao lâu thì cuộc họp cũng tan.
Mộ Dung Miên thấy cô thì hơi kinh ngạc, đi tới hỏi: “Sao em lại tới đây? Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Nếu không có chuyện gì quan trọng thì chắc chắn cô sẽ không tới đây thế này.
Quý Miên Miên gật đầu: “Ừm, có chút chuyện nên em hơi sốt ruột.”
Mộ Dung Miên ôm bả vai cô: “Đúng lúc anh cũng đang định về, lên xe rồi nói chuyện đi.”
Sau khi lên xe, Quý Miên Miên kể cho Mộ Dung Miên và Mộ Dung phu nhân nghe: “Lúc em ở nhà có nhận được điện thoại của phu nhân Jones.”
“Cô ta nói gì với con?” Mộ Dung phu nhân vừa nghe tới tên phu nhân Jones thì vẻ mặt sầm lại, không buồn che giấu vẻ chán ghét, thù hận tột cùng trên gương mặt.
Mộ Dung Miên nhướng mày, anh còn đang muốn ra tay với bà ta, không ngờ bà ta lại thò tay tới trước mặt anh trước.