Anh cầm tay Quý Miên Miên, nói: “Bà ta nói gì với em?”
“Bà ta đã biết anh không phải Mộ Dung Miên thật, em cảm thấy hình như bà ta biết rất nhiều chuyện, bà ta muốn em mắc câu, nhưng em không tiếp lời của bà ta.” Quý Miên Miên thuật lại những lời mà phu nhân Jones đã nói với cô cho hai người nghe.
“Em nghĩ bà ấy đang muốn lợi dụng em cho nên dù bà ấy nói gì em cũng không nghe.”
Mộ Dung Miên thở phào một hơi, xoa xoa đầu cô: “Thật thông minh, không nghe là được rồi.”
Nếu thật sự rơi vào bẫy của phu nhân Jones kia, bị bà ta khống chế mới thật sự là không ổn.
Quý Miên Miên không đoán ra phu nhân Jones muốn làm gì nhưng Mộ Dung Miên lại đoán ra được.
Bà ta nghĩ Quý Miên Miên là điểm xuống tay dễ nhất, trước tiên khống chế cô, sau đó lấy cô để uy hiếm Mộ Dung Miên.
Mộ Dung Miên cảm thấy may mắn là Quý Miên Miên không mắc mưu, nếu không thì tình hình sẽ cực kỳ không ổn.
“Làm sao bây giờ? Bà ta biết thân phận của anh.” Quý Miên Miên lo lắng.
Mộ Dung Miên trấn an cô, nói: “Không sao, đừng lo, bà ta dùng con bài này cuối cùng cũng vì muốn có được tiền của nhà Mộ Dung mà thôi. Bà ta muốn lợi dụng điểm này để uy hiếp anh, cho nên sẽ không dễ dàng công bố chuyện này ra đâu.”
Mộ Dung phu nhân siết chặt nắm đấm: “Tiện nhân này…”
Quý Miên Miên nhỏ giọng hỏi: “Bà ta sẽ không khinh địch mà cứ để yên thế chứ?”
“Cho dù bà ta có để yên thì anh cũng muốn ra tay với bà ta. Về sau, nếu bà ta còn tìm em, em cứ trực tiếp cúp máy cho anh, tốt nhất đừng có nói chuyện với bà ta làm gì.”
Mộ Dung Miên lo lắng, lần này Quý Miên Miên không mắc mưu nhưng còn lần sau thì sao, sợ là sẽ không gặp may như thế nữa.
“Ừ, em nhớ kỹ rồi.”
Quý Miên Miên muốn hỏi chuyện trái tim của Mộ Dung Miên, nhưng vì Mộ Dung phu nhân ở đây nên cô nghĩ nên để hỏi vào lúc khác.
So với sự bình tĩnh của Mộ Dung Miên, Quý Miên Miên nhận ra Mộ Dung phu nhân cực kỳ tức giận về chuyện này, cô nghe thấy bà nói: “Cô ta vẫn chưa chết hy vọng sao, vẫn còn muốn phá hỏng cuộc sống của mẹ sao, mẹ sẽ không tha cho cô ta.”
Hận thù trong mắt Mộ Dung phu nhân không khỏi làm cho Quý Miên Miên run lên một chút.
…
Về tới nhà Mộ Dung, mãi tới tối, khi đi ngủ, Quý Miên Miên mới do dự hỏi: “Chuyện đó… trái tim của anh… bây giờ thế nào?”
Mộ Dung Miên hơi dừng lại: “Bà ta nói cả cái này à?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Ừm, bà ấy… còn nói anh và Mộ Dung Miên nhất định có quan hệ không thể cho ai biết…”
Kỳ thật, chính cô cũng luôn có suy đoán, thay tim đâu thể đơn giản như thế được, trong hàng tỷ người may ra mới có thể tìm được một người có trái tim phù hợp với mình, nghe cũng biết khó khăn thế nào, vậy mà anh và Mộ Dung Miên kia lại phù hợp một cách tài tình như thế, trừ phi bọn họ thật sự…
Mộ Dung Miên hôn lên mắt Quý Miên Miên: “Đừng nghe bà ấy nói bậy.”
Quý Miên Miên cắn cắn môi: “Em không nghe bà ấy, nhưng… anh… sao trước đây anh không nói cho em biết?”
“Anh sợ em lo lắng, trách anh, đừng nóng giận nữa có được không?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Em không tức giận, em chỉ…” Chỉ cảm thấy anh đang gạt cô, cảm thấy dường như khoảng cách giữa hai người lại trở nên rất xa.
Điều này làm cho Quý Miên Miên rất bất an, cái loại cảm giác không yên này lâu rồi mới lại xuất hiện trở lại, cho dù ở gần bên anh thế này rồi mà cô vẫn cảm thấy mê mang.
Mộ Dung Miên dang hai tay ôm lấy Quý Miên Miên, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô: “Sau này anh sẽ nói cho em.”
Có những bí mật chính anh cũng không muốn đối diện, sao có thể nói ra miệng được đây? Anh không muốn cho cô biết về những điều mà chính anh cũng không dám nhìn thẳng vào đó.