Bà ta không tin, lấy ra thứ này mà Mộ Dung phu nhân còn có thể thờ ơ, quả nhiên, bà ta đã thành công.
Thật ra, hiện tại bà ta cũng không chắc thứ này có phải con trai của Mộ Dung phu nhân thật hay không, nhưng bà ta căn cứ vào thông tin điều tra được, phỏng đoán nhất định không khác là mấy.
Hơn nữa, lại có quan hệ tới mức này, bà ta không tin, Mộ Dung phu nhân tự mình cầu cứu Mộ Dung Miên mà anh lại có thể tâm địa sắt đá đến như vậy.
Lúc trước bà ta chỉ là muốn Mộ Dung gia có thể ủng hộ chồng mình, có thể giúp nhà bà ta vượt qua tình thế nguy hiểm lần này. Bởi vì chuyện tình của con gái bà ta mà thực lực và chữ tín của chồng bà ta ở trong lòng dân chúng và quốc hội càng ngày càng thấp. Nếu không thể trở mình, đừng nói tham gia tổng tuyển cử, ngay cả quốc hội cũng có thể sẽ bị trục xuất.
Cho nên, bà ta chỉ có thể mạo hiểm.
Bà ta cũng không nghĩ tới ngày hôm qua Mộ Dung phu nhân lại tìm đến bà ta, như thế lại chẳng khác gì tặng cho bà một lá bài. Quý Miên Miên không mắc câu, nhưng Mộ Dung phu nhân lại mắc câu thì cũng tốt thế thôi.
Hôm nay, bà ta không chỉ muốn Mộ Dung gia ủng hộ chồng mình, bà ta còn muốn toàn bộ tài sản Mộ Dung gia đều trở thành của mình nữa.
Mộ Dung phu nhân cắn chặt răng, máu trào dâng trong cổ họng, bà gắt gao nhìn chằm chằm hũ tro cốt của con trai, không hề mở miệng.
Bà biết phu nhân Jones muốn bà van xin Mộ Dung Miên làm cái gì.
Bà không thể làm như vậy, không thể!
Trong lòng phu nhân Jones vội vàng nôn nóng, bà ta tiếp tục nói: "Còn không chịu mở miệng cầu cứu, xem ra cô muốn trơ mắt nhìn ngươi đứa con trai này đến một chút tro cốt cuối cùng cũng không còn đúng không? Thật là một người đáng thương, thân phận, địa vị đều bị người ta chiếm, hôm nay đến một chút tro cốt cuối cùng cũng không còn, thật đáng thương a! Tôi nghĩ nó nhất định sẽ rất oán hận người làm mẹ như cô, tại sao có thể thiên vị như vậy nhỉ, tại sao có thể đem hết toàn bộ cho một đứa con trai khác đây?"
Từng lời bà ta nói đều như muốn xát thêm muối vào vết thương ở trong lòng của Mộ Dung phu nhân.
Đau đớn kia làm cho bà cảm thấy cơ hồ hít thở không thông, bà không thể trơ mắt nhìn tro cốt của con trai mình đến cuối cùng một chút cũng không còn.
"Mày sẽ không được chết tử tế..."
Phu nhân Jones không để tâm, nói: "Không sao, tôi đi cùng cô, hai chúng ta cho dù xuống Địa ngục cũng sẽ đi cùng nhau."
Bà ta liếc về phía Mộ Dung Miên một cái, cười nói: "Mộ Dung Miên, không bằng cậu tới nói cho tôi biết trong này là cái gì? Đây là... tro cốt của ai? Cậu có muốn biết hay không?"
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: "Không biết, cũng không muốn biết. Nhưng nếu như bà cũng muốn sau này có được một hũ tro cốt như vậy, có lẽ bây giờ bà nên van xin tôi, tôi sẽ để cho bà sau khi chết được toại nguyện."
Phu nhân Jones cười ha ha một tiếng: "Tốt, thuận tiện cũng chuẩn bị cho mẹ cậu một cái, cùng em trai của cậu... Đúng rồi, đây là em trai của cậu, để cùng hũ tro cốt của nó, để cho mẹ con bọn họ sau khi chết được đoàn tụ với nhau."
"Ừ, ý nghĩ này không tệ."
Phu nhân Jones cắn răng, tên tiểu tử này quả thực đúng là xát muối cũng không đau.
Trong lòng bà ta rất căm tức, liếc mắt nhìn hũ tro cốt, dứt khoát cầm lên, nói: "Nếu như tôi buông lỏng tay, hũ tro này sẽ vỡ tan, nhỉ?"
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: "Vậy xin mời..."
Anh vẫn lạnh lùng không hề quan tâm, không có chút vị nhân tình nào, phu nhân Jones cắn răng một cái, "Đã thế thì cũng đừng trách tôi, Văn San, cô cũng tự nghe thấy đấy, đứa con hoang này của cô không để ý gì đến tình cảm. Tôi nghĩ cũng không sao, sau khi cô chết có thể gặp đứa con trai bé nhỏ của mình, nhớ nói với nó rằng nếu có biến thành quỷ cũng nhớ phải tìm đến anh trai mình."
Mộ Dung phu nhân cắn môi, bà nhìn Jones phu nhân giơ tay lên cao, nước mắt trong hốc mắt sắp không thể khống chế được.